Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 344 Không phải vừa nãy cô giỏi lắm hả?
]Ñ guyễn Ưu Tư sầm mặt nói: "Nếu cô không trả thì cô không xong với tôi đâu!" Nếu đổi thành trước đây, năm triệu tệ mà không lấy được thì cô ta cũng chẳng thèm đâu, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Giờ mẹ cô ta đã không còn nơi nương tựa, năm triệu này tới tay đủ cho mẹ cô ta tiêu suốt một năm rưỡi, để khỏi suốt ngày đến đòi tiền cô ta.
Tống Thiên Thị một tay chống cằm, lười biếng nhìn cô ta rồi nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, dù sao cô cũng là một hotgirl mạng, nếu có người quay video đăng lên mạng, sợ là cô không giải thích được với nhà họ Hà đâu." Nguyễn Ưu Tư sợ nhất điều này, cho nên cho dù đang cực kỳ tức giận nhưng cũng không dám lớn tiếng.
“Nếu thật sự không được nữa thì tôi trả đồ lại cho cô nhé” Chung Thu Yểu sợ cô ta lằng nhằng, bèn tháo đồng hồ trên tay xuống đưa cho cô ta: "Tôi trả lại cái này trước, còn những cái khác thì hôm nào tôi đưa sau.” Nguyễn Ưu Tư nói: "Tôi không cần những thứ chị đã dùng!" “Là cô nói không cần đấy nhé” Chung Thu Yểu thu đồng hồ đeo tay về.
"Trả tiền!" Nguyễn Ưu Tư giơ năm ngón tay: "Năm triệu!" "Không." Chung Thu Yểu dứt khoát trả lời.
"Cô chờ đó cho tôi!" Nguyễn Ưu Tư thấy Chung Thu Yểu kiên quyết không đưa, nói xong thì nổi giận đùng đùng rời đi.
Chỉ tiết nhỏ này hai người đều không để tâm, Chung Thu Yểu đi lấy cơm.
Tống Thiên Thị vừa ăn khoai tây chiên vừa nghịch điện thoại di động đợi cô ta.
Ăn xong, hai người ra khỏi KFC.
Bãi đậu xe ở đối diện, hai người chuẩn bị đi tới đối diện lấy xe.
Nguyễn Ưu Tư cách đó không xa đang siết chặt vô lăng bằng cả hai tay, khi cô ta thấy hai người sắp băng qua đường, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
Nghĩ đến cảnh hai người chơi cô ta như khỉ, và sự quan tâm của Hà Tụng Cẩn dành cho Tống Thiên Thị, lòng cô ta lại ngập cơn giận, cô ta đạp chân ga, ô tô lập tức lao về phía họ.
Khi Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu băng qua đường, tầm mắt họ nhìn về phía trước, không thấy chiếc ô tô đang lao về phía mình.
Tống Thiên Thị nhác thấy ánh đèn xe đang tới gần, cô quay đầu lại nhìn, ánh đèn pha sáng chói làm chói mắt cô, cô vô thức giơ tay lên che, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Chung Thu Yểu nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, đồng tử đột nhiên co rút lại, cô ta nhắm mắt lại theo bản năng.
Lúc trong lòng cả hai đồng thời vang lên "toi rồi, bọn họ chơi quá sắp toi rồi", bên tai vang lên một tiếng ma sát chói tai.
Chiếc xe dừng lại sát sạt trước mặt hai người, cách bọn họ chưa đầy nửa mét.
Tống Thiên Thị buông thống tay xuống, sau khi nhìn rõ người trong xe, cô nheo mắt lại, mặt mày u ám bước lên phía trước.
Cô kéo cửa xe nhưng không mở ra, mà vỗ lên kính ghế lái, giọng lạnh lùng: "Xuống xe!" Chung Thu Yểu không cảm nhận được đau đớn, mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Thiên Thị mang vẻ mặt đáng sợ gõ kính cửa xe trước mặt, còn Nguyễn Ưu Tư thì đang ngồi trong xe, cô ta chắc chắn trăm phần trăm rằng cảnh tượng hết sức ly kỳ vừa rồi không phải là một tai nạn, sắc mặt cô ta thoáng chốc tối sầm lại.
Tống Thiên Thị vỗ mạnh vào cửa xe: "Nguyễn Ưu Tư!
Có gan thì xuống đấy cho tôi!" Nguyễn Ưu Tư nhìn vẻ mặt đáng sợ của cô, nghĩ đến cảnh lần đó Tống Thiên Thị đánh cô ta, tự nhiên không dám đi xuống.
Vừa rồi khi sắp đâm vào, cô ta lại nghĩ rằng người qua đường sẽ nhìn thấy, mà dọc đường ở đâu cũng có camera giám sát.
Nếu cô ta đâm chết Tống Thiên Thị và Chung Thu Yểu, chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù.
Hai mạng người, có lẽ cả quãng đời còn lại của cô ta sẽ phải ở trong.
tù.
Nếu muốn làm gì hai người họ, cô ta cũng không cần phải tự làm.
Vất vả lắm cô ta mới kết hôn với anh Tụng Cẩn, ngồi vào vị trí mợ chủ của nhà họ Hà, cô ta không thể hủy hoại phần đời còn lại của mình được, nên mới đạp phanh kịp thời.
Khi nghe thấy Tống Thiên Thị gõ ngày càng mạnh, từng cái gõ như thể đánh vào tim cô ta, cô ta hơi sợ hãi.
Cô ta nổ máy xe muốn chạy, nhưng Chung Thu Yểu đã tiến lên một bước, chặn xe cô ta lại.
Lúc cô ta định lùi lại, một chiếc ô tô khác dừng lại phía sau, thấy cô ta chưa đi thì bấm còi liên tục.
Tiến không được, lùi không xong, cô ta luống cuống.
Thấy Nguyễn Ưu Tư trốn trong xe không xuống, Tống Thiên Thị nhìn quanh một lượt thì thấy một cửa hàng hoa gần đó.
Cô bước tới nói với bà chủ: “Đợi một lát chúng tôi sẽ thanh toán sau”, sau đó cầm một chậu cây cảnh xanh tươi, hùng hồn lao ra khỏi cửa hàng hoa.
Bà chủ ngơ ngác nhìn cô, đuổi theo ra khỏi cửa hàng.
Tống Thiên Thị giơ cây cảnh trong tay lên, đập thật mạnh vào kính chắn gió của Nguyễn Ưu Tư.
Rầm một tiếng, chậu cây cảnh vỡ tan tành, nhưng kính chắn gió vẫn vững chắc không sứt mẻ gì.
Cô vỗ vỗ tay, thấy Nguyễn Ưu Tư còn chưa xuống xe thì cười nhạt: "Không ngờ lần này cô lại cứng đầu tới vậy." Cô quay lại cửa hàng hoa, ôm một chậu cây cảnh khác ném lên kính.
Tiếng động lớn như vậy, người qua đường đã dừng lại vây xem từ lâu.
Đập một chậu không vỡ, cô lại tới cửa hàng hoa lấy chậu cây cảnh khác.
Sắc mặt Nguyễn Ưu Tư tái mét, nhìn hành động điên cuồng của cô, vô cùng kinh hãi.
Nếu Tống Thiên Thị cứ đập thế này, chắc chắn kính chắn gió sẽ bị cô đập vỡ.
Tống Thiên Thị làm thế nghĩa là cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Tụng Cẩn theo bản năng, nhạc chuông vẫn vang lên nhưng không ai bắt máy.
Sau khi điện thoại tự động ngắt máy, cô ta vội vàng lấy xuống, gọi lại lần thứ hai.
Khi Tống Thiên Thị quay lại cửa hàng hoa một lần nữa, cô trông thấy những ghế dựa phía sau quầy thu ngân.
Cô kéo ghế sải bước đi ra ngoài, khi cô đi ngang qua bà chủ cửa hàng hoa, bà chủ còn nói "ấy ấy" mấy tiếng.
Đến bên cạnh chiếc xe, cô vung chiếc ghế lên, dùng hết sức nện nó lên kính chắn gió.
Kính chắn gió nứt ra thành hình mạng nhện to bằng lòng bàn tay, cô tiếp tục đập, mạng nhện càng lúc càng nứt to hơn.
Nguyễn Ưu Tư thấy mặt kính sắp bị đập vỡ, cái tay cầm điện thoại Tun lên vì hoảng sợ.
Cô ta gọi điện cho Hà Tụng Cẩn hai lần liên tiếp nhưng Hà Tụng Cẩn không bắt máy, gọi đến lần thứ ba thì bên kia tắt máy luôn.
Lòng cô ta chùng xuống, ngón tay run run lấy điện thoại ra khỏi tai, đúng lúc cô ta không biết phải làm sao, kính chắn gió "rầm" một tiếng vỡ tan.
Những mảnh thủy tỉnh văng khắp nơi, cô ta cảm giác được mặt và tay của mình bị những mảnh thủy tỉnh sắc nhọn cắt qua đau điếng.
"A, mặt của tôi!
Mặt của tôi!" Nguyễn Ưu Tư hét lên thảm thiết, cô ta cảm thấy mặt mình sắp bị phá hỏng rồi.
Tống Thiên Thị bỏ cái ghế xuống, vươn tay ấn nút mở khóa cửa, sau đó mở cửa xe, túm tóc Nguyễn Ưu Tư, lôi cô ta ra khỏi xe.
Đầu cô ta đau dữ dội, Nguyễn Ưu Tư không để ý đến vết thương trên mặt mà nắm lấy bàn tay đang kéo tóc mình.
Móng tay của cô ta dài, cô ta cào ra ba vệt trên mu bàn tay của Tống Thiên Thị, máu chảy ra.
Tống Thiên Thị giơ cái tay còn lại tát cho cô ta mấy cái, tát đến nỗi khiến cô ta choáng váng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ròng ròng.
Người vây lại xem càng ngày càng đông, ngay cả bà chủ cửa hàng hoa cũng đến hóng hớt.
Nhìn tư thế này, người không biết còn tưởng là vợ cả đi đánh bồ nhí cơ.
"Chị ơi, em biết lỗi rồi, chị đừng đánh em nữa." Nguyễn Ưu Tư che khuôn mặt bỏng rát của mình, thảm thiết cầu xin cô tha cho, vì cô ta sợ rằng Tống Thiên Thị sẽ đánh chết mình luôn.
Tống Thiên Thị cười nhạt: "Không phải vừa nãy cô giỏi lắm hả?
Bây giờ biết sợ rồi à?"