Chương 299 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 2oo Cậu chủ nhà giàu chưa bao giờ lộ diện (2) lạ) n Lâm Ngôn hơi nhíu mày.


Quản gia Phương lại tiếp tục nói: “Không có gì quan trọng hơn an toàn của cậu chủ, sau này dù xảy ra chuyện gì, cậu chủ cũng phải bảo vệ an toàn cho bản thân đầu tiên, sau đó mới nghĩ đến người khác.” Ôn Lâm Ngôn sầm mặt: “Ông có thể đi được rồi ” Quản gia Phương gật đầu, nói: “Cậu nghỉ ngơi tốt nhé”, sau đó rời khỏi phòng.


Ôn Lâm Ngôn thấy Tống Thiên Thị nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu nhìn cô: “Đó là quản gia nhà anh” Tống Thiên Thị gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó do dự nói: “Em có thể nghe ra được, là bố anh bảo ông ấy đến, thực ra bố anh rất quan tâm anh, không giống em..” Gô không hề muốn nhắc đến cái tên Nguyễn Hạo Thiên một chút nào.


Ôn Lâm Ngôn không nói gì.


Tống Thiên Thị đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Trước đây Giang Hảo nói bố anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, vừa nãy quản gia nhà anh nhìn thấy em, ông ấy về có báo cáo với bố anh không?” Ôn Lâm Ngôn nói: “Ông ấy đã biết đến em từ sớm rồi ” Tống Thiên Thị cắn môi: “Vậy ông ấy..” “Không” Ôn Lâm Ngôn biết cô muốn hỏi gì, nên dứt khoát trả lời luôn.


Sáng hôm sau nữa, Tống Cạnh Hàm đến bệnh viện thăm Tống Thiên Chân cậu ta đã sắp khỏi hẳn, không cần phải ngồi xe lăn nữa, có thể chống gậy để đi được rồi.


Tống Cạnh Hàm nghe cô kể xong mọi việc, bắt đầu trách cô: “Ai bảo chị mặc đầy đồ hiệu trên người, lái xe mấy triệu tệ, chị nhìn xem mấy đứa nhìn nghèo hèn như em có ai thèm bắt cóc đâu ” Tống Thiên Thị gật đầu: “Đúng là em không có tiền thật, người cũng chẳng có tí giá trị nào” Thấy cô đang bị thương mà vẫn không quên cà khia mình, Tống Cạnh Hàm bày ra vẻ mặt đáng tiếc, nói: “Chị ngã thế nào mà ngốc luôn rồi vậy?” Sau đó cậu ta lại nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: “May mà chưa bị ngã ngu người, nếu không em lại phải nuôi chị cả đời ” Tống Thiên Thị cười khẩy: “Chị cần em nuôi chắc?” Lúc nói câu này, cô liếc nhìn Ôn Lâm Ngôn ở giường bên cạnh, ý tứ Tất rõ ràng, có người khác nuôi cô rồi.


Tống Cạnh Hàm quát cô: “Chị ngã xong bị ngốc đi rồi, anh rể em chắc chắn sẽ không cần chị nữa đâu ” Tống Thiên Thị nhìn Ôn Lâm Ngôn: “Anh không bày tỏ ý kiến gì sao?” Ôn Lâm Ngôn cong môi, chỉ nói đúng một chữ rất đơn giản: “Cần” Tống Cạnh Hàm: “.” Hai người nói chuyện một lát, sau đó Tống Cạnh Hàm cũng ra về.


Tối đến, Giang Hàn Đông, Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt đến thăm hai người họ.


Giang Hàn Đông nhìn hết chỗ này lại liếc chỗ kia: “Hai người sợ nằm một mình một phòng cô đơn quá nên nằm viện chung với nhau cho vui đấy à?” Ôn Lâm Ngôn liếc anh ta: “Cậu ngưỡng mộ à?” Giang Hàn Đông lắc đầu: “Tôi thà độc thân bình an còn hơn là bị thương rồi nằm viện chung giống hai người.” Mấy người họ mua hoa quả đến, Tần Huy Nguyệt đi rửa hoa quả.


Chung Thu Yểu tiếp lời anh ta: “Anh dám nói câu này, cẩn thận độc thân cả đời đấy” Giang Hàn Đông cười hihi: “Tôi nói đùa thôi mà, nếu ngày nào đó em bị thương phải nằm viện, tôi cũng tình nguyện bị gãy chân gãy tay để đến nằm viện cùng em” Chung Thu Yểu lườm anh ta: “Đừng có trù ẻo tôi” Giang Hàn Đông nói: “Thôi xem như tôi chưa nói ” Ôn Lâm Ngôn cong môi: “Cậu chắc chắn sẽ không tự xuống tay để làm gãy tay gãy chân mình được, nhưng tôi có thể đánh gãy chân cậu giúp” Giang Hàn Đông chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Đừng có thô bạo như vậy, cậu không sợ nói vậy sẽ khiến vợ cậu bị dọa sợ, cô ấy lo lắng sau này cậu sẽ bạo hành cô ấy, đá bay cậu trong một nốt nhạc sao?” Tống Thiên Thị đáp: “Luật sư Ôn nhà tôi có tiền có sắc, tôi không nỡ rời xa anh ấy đâu” Tần Huy Nguyệt rửa hoa quả xong bước ra, để trên chiếc bàn ở giữa giường của Ôn Lâm Ngôn và Tống Thiên Thị.


Chung Thu Yểu nhìn Ôn Lâm Ngôn, hỏi: “Vậy năm trăm triệu kia anh làm cách nào để gom đủ vậy?” Vừa nãy Chung Thu Yểu hỏi Giang Hàn Đông trong thang máy, Giang Hàn Đông nói Ôn Lâm Ngôn không vay tiền anh ta.


Ôn Lâm Ngôn cụp mi mắt, nhìn nước trong cốc: “Hỏi vay người nhà.” Chung Thu Yểu kinh ngạc: “Nhà anh giàu vậy áP” Anh đáp bằng giọng nhàn nhạt: “Cũng tạm ” Khóe miệng Giang Hàn Đông co rút, cũng tạm?


Nhà giàu số một ở cái thành phố này, qua miệng cậu lại thành “cũng tạm”?


Vậy những nhà khác không phải là không đáng để vào mắt sao?


Chung Thu Yểu cười híp cả mắt, nói: “Không ngờ anh lại là cậu chủ ngầm con nhà giàu đấy” Ôn Lâm Ngôn không đáp.


Giang Hàn Đông nhìn Chung Thu Yểu, chuyển chủ đề: “Mấy tên bắt cóc kia cũng thuộc bài phết, gọi điện thoại cho cậu đòi tiền chuộc, có phải bọn chúng biết được thân phận của cậu không?


Nếu không vừa mở miệng đã đòi năm trăm triệu tệ, người bình thường lấy đâu Ta nhiều như vậy?” Tống Thiên Thị, Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt nghe thấy anh ta nói đến hai chữ thân phận, chỉ nghĩ là thân phận cậu chủ nhà giàu của Ôn Lâm Ngôn.


Anh đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ thân phận của anh đang là bí mật, không ai biết mới đúng.


Anh đáp: “Có lẽ vậy” Hà Tụng Cẩn vừa tiếp nhận công ty, vậy nên dạo này bận tối mắt tối mũi, không có cả thời gian đi chọn váy cưới, lễ phục cùng với Nguyễn Ưu Tư.


Cuối tuần, mãi mới có chút thời gian rảnh, anh ta đi chọn đồ cưới với Nguyễn Ưu Tư.


Đi hết cả một buổi sáng, hai người vào một nhà hàng ăn cơm.


Trong lúc đợi món, hai bọn họ vừa uống trà vừa nói chuyện.


Nguyễn Ưu Tư nói: “Hôm qua em với mẹ em đi bệnh viện, gặp Tống Cạnh Hàm, cậu ta đến thăm Tống Thiên Thị.


Em hỏi y tá, y tá nói Tống Thiên Thị bị bắt cóc, sau đó bị thương, cái dáng vẻ giả vờ thanh cao của chị ta đáng ghét chết đi được, bình thường chắc chắn đã đắc tội với không ít người.


Chị ta ấy mà, đúng là đáng đời.” Hà Tụng Cẩn nhíu chặt lông mày.


Nguyễn Ưu Tư thấy anh ta không nói gì, ngẩng lên nhìn, thấy anh ta nhìn mình mà không có biểu cảm gì, cô ta ngẩn người, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh nhìn em làm gì?” Hà Tụng Cẩn nói: “Trước đây em không bao giờ nói xấu sau lưng người khác.” Nguyễn Ưu Tư nắm chặt ly nước, không phải trước đây cô ta không nói, mà là trước đây anh ta không hề để tâm đến việc cô ta nói Tống Thiên Thị như thế nào.


Trước đây cô ta thỉnh thoảng cũng sẽ nói xấu Tống Thiên Thị trước mặt anh ta, nhưng anh ta không bao giờ nói với cô ta thế này.


“Em không biết nói gì nên nói vậy thôi, em biết anh không thích chị ta, sau này em không nhắc đến chị ta trước mặt anh nữa là được.” Ăn cơm xong, hai bọn họ ra khỏi nhà hàng.


Nguyễn Ưu Tư khoác tay anh ta, quay đầu nhìn anh ta nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim đi?” Hà Tụng Cẩn nói: “Lần sau đi, anh còn việc khác, bây giờ anh đưa em về.” Nguyễn Ưu Tư bĩu môi: “Anh đã nói hôm nay sẽ ở bên em cả ngày” Anh ta xoa đầu cô ta như trước đây: “Tạm thời anh có việc gấp, em nghe lời nhé” Nguyễn Ưu Tư: “Vậy anh đồng ý với em đi, ngày mai sẽ ở bên em cả ngày” Anh ta dịu dàng gật đầu: “Được” Anh ta đưa Nguyễn Ưu Tư về nhà, Hà Tụng Cẩn không xuống xe, nhìn Nguyễn Ưu Tư đi vào phòng khách xong, anh ta quay đầu xe ra khỏi cổng nhà họ Nguyễn, sau đó đi thẳng ra đường lớn.


Đi qua một cửa hàng hoa, anh ta tìm bãi đỗ xe tạm bên đường, đẩy cửa bước xuống.


Hà Tụng Cẩn đi vào cửa hàng hoa, chủ cửa hàng hỏi anh ta muốn mua hoa gì, anh ta không trả lời được.


Bởi vì trước đây anh ta chưa từng chú ý đến Tống Thiên Thị, vậy nên ngay cả loài hoa cô thích là gì anh ta cũng không biết.


“Tôi đi thăm bệnh nhân, cô cứ chọn cho tôi một bó bất kì đi” Chủ cửa hàng chọn hoa rồi gói lại, anh ta trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng, đi đến bệnh viện.


  • Trước
  • Sau