Chương 293 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 203 ` ` M ^~ ~ Dù là ai cũng sẽ chọn sự lựa chọn đầ .A u tiên G ô nhìn chai nước tên tài xế đưa, giơ tay nhận, vặn nắp giả vờ uống một ngụm rồi vặn lại.


“Còn bao lâu nữa thì tới?


Tôi hơi say xe” Cô vừa nói chuyện vừa rút điện thoại, mở WeChat của Ôn Lâm Ngôn, cúi đầu vừa gõ chữ vừa liếc tên tài xế ngồi phía trước.


Tài xế đáp: “Sớm thôi ” Sau khi gửi tin nhắn, cô vuốt màn hình điện thoại xuống và bật chế độ im lặng, tránh để Ôn Lâm Ngôn gọi điện tới khiến đối phương phát hiện cô đã nhận ra anh ta có điểm không đúng.


Gô khoá màn hình điện thoại: “Sắp tới giờ ăn rồi, không thì anh dừng lại ven đường để tôi ăn xong rồi về” Tài xế đáp: “Mấy quán ăn gần đây vệ sinh không tốt lắm, hơn nữa mùi vị cũng rất khó ăn, tôi biết một quán bán đồ ăn cực ngon, để tôi đưa cô đi” Cô cong môi, cười nói: “Không cần, gần đây có một nhà hàng do bạn tôi mở, tôi phải giúp đỡ việc kinh doanh của bạn mình chứ.” Tài xế trả lời: “Ủng hộ bạn thì để lần sau đi, chắc gì cô đã gặp lại tôi.


Tôi nói cô biết, quán ăn mà tôi chuẩn bị đưa cô đi, chắc chắn cô có tìm cũng không thấy đâu ” Tống Thiên Thị siết chặt tay, ấn nút mở ở sườn điện thoại, màn hình sáng lên, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.


Ngón cái cô di chuyển, mở khoá màn hình điện thoại.


Cô muốn gọi điện thoại cho Ôn Lâm Ngôn, nhưng lại sợ tên tài xế nhìn ra manh mối sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.


Dựa theo tình hình trước mắt, tên tài xế chưa biết cô đã phát hiện ra điểm bất thường, có thể nói là tạm thời an toàn, cho nên cô phải thật cẩn thận.


Sợ Ôn Lâm Ngôn đang bận, không có thời gian xem tin nhắn cô gửi, cô lại mở WeChat lần nữa, bấm vào giao diện nói chuyện phiếm với Chung Thu Yểu, vừa nhấn nút tin nhắn thoại vừa nói chuyện với tài xế: “Tôi nghĩ về nhà ăn vẫn hơn, ăn cơm nhà vừa sạch sẽ vừa an M toàn.


Lần này người tài xế không trả lời.


Cô không hề tỏ ra bực bội, vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe thấy không?” Tài xế vẫn im lặng.


Cô buông lỏng đầu ngón tay, tin nhắn thoại được gửi đi.


Sau đó cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy tin nhắn gửi đi thành công, trong lòng cô yên tâm hơn chút.


Tống Thiên Thị cất điện thoại, nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, bọn họ đang đi tới vùng ngoại thành, xe chạy xung quanh càng lúc càng ít.


Mà cô cũng nhận ra, người tài xế ngồi phía trước đang nhìn cô.


Đã tới vùng ngoại ô, nếu cô còn làm bộ như không biết gì thì quá giả.


“Anh là ai?


Anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Tới nơi rồi cô sẽ biết.” Tài xế không còn tỏ ra hoà nhã như vừa rồi nữa, thay vào đó là giọng.


điệu lạnh lùng thờ ơ.


Lòng Tống Thiên Thị trùng xuống, nếu để anh ta đưa cô tới vùng hoang vu hẻo lánh, đến lúc đó có muốn kêu cứu cũng chẳng tìm thấy ai, không thể dây dưa thêm nữa.


Cô lặng lẽ mở túi, lấy hộp phấn bột bên trong ra, sau đó co người nằm sấp xuống chỗ để chân nhân lúc tài xế không chú ý, hét lên một tiếng.


Người tài xế ngồi đằng trước nghe thấy tiếng kêu của cô, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu nhưng không thấy người đâu, sắc mặt hơi đổi, vội dẫm chân phanh, quay người tìm kiếm cô ở hàng ghế sau.


Tống Thiên Thị căn đúng thời cơ thích hợp, vung hộp phấn lên trước mặt anh ta.


Bột phấn văng vào mắt người đàn ông khiến anh ta tạm thời không thể mở mắt.


Cô vung chiếc túi lên đánh người đàn ông một trận ra trò, mãi đến khi người nọ ngồi bất động trên ghế, không biết sống hay chết.


Thấy người đàn ông bất động, cô thở phào một hơi, rướn người lên trước nhấn nút mở cửa xe, sau đó cầm túi đi ra ngoài.


Cô vừa quay người lại đã thấy một chiếc Minibus dừng ngay trước mặt mình, tiếp theo đó là ba người bước xuống.


Bọn họ tiến lên mở cửa xe taxi, kiểm tra người vừa bị cô đánh ngất kia, sau đó thông báo với tên cầm đầu một câu “không chết, chỉ hôn mê” rồi khiêng anh ta lên Minibus.


Tống Thiên Thị vốn tưởng mục tiêu của bọn họ là tài xế taxi, nhưng không ngờ tên cầm đầu lại nhìn cô nói: “Cô tự lên xe hay để chúng tôi đánh ngất rồi bế cô lên xe?” Dù là ai cũng sẽ chọn sự lựa chọn đầu tiên.


Cô không hề hoảng loạn, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần mấy người ra tay, tôi tự làm ” Quá rõ ràng, mấy người này và tên tài xế taxi vừa nãy cùng một phe.


Vừa rồi cô còn tưởng tên tài xế taxi kia thấy sắc nổi lòng tham, nhưng bây giờ cô mới thấy chuyện không đơn giản như vậy.


Tên cầm đầu bước tới giật túi xách trong tay cô: “Xin mời” Tống Thiên Thị mím môi, khom lưng bước lên Minibus.


Mấy người kia cũng nhanh chóng lên xe.


Hai bên trái phải cô đều có người ngồi, bất kỳ một động tác nhỏ nào của cô cũng có thể lọt vào tầm ngắm của bọn họ.


Để tránh chọc giận đám người này, cô chọn cách ngồi ngoan ngoãn, không hề có hành động gì.


Tên cầm đầu ngồi bên tay phải cô, người đàn ông nhìn cô mấy lượt, mở miệng nói với điệu bộ ngạc nhiên: “Cô khá bình tĩnh” Cô cúi đầu, nói với giọng chắc nịch: “Tôi làm ầm lên thì các người có thả tôi không?” Tên cầm đầu đáp: “Không” Tống Thiên Thị giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên: “Vậy thì đâu cần thiết hò hét, dù sao mấy người cũng không chịu thả tôi.


Chi bằng giữ sức, đến khi gặp kẻ sai mấy người bắt cóc tôi thì tôi mới có sức lực đàm phán ” Sự tán dương trong đôi mắt tên cầm đầu khi nhìn cô lại tăng lên mấy phần: “Rất thông minh, nhưng cô sẽ không gặp được người sai chúng tôi bắt cóc cô đâu.


Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không làm gì tổn hại cô” Tống Thiên Thị chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật sự có người đứng sau sai khiến việc này.


“Anh ta cho các người bao nhiêu tiền?


Tôi có thể cho các người gấp đôi.” Tên cầm đầu lại nói: “Theo quy tắc làm ăn của chúng tôi, danh dự là thứ quan trọng nhất, cô có trả thêm bao nhiêu tiền cũng vô ích” Cô nói với vẻ thản nhiên: “Tính cách tôi vốn khó ở, đắc tội rất nhiều người, anh có thể nói tôi biết đối phương là nam hay nữ được không?


Nếu có thể sống sót quay về, sau này nhìn thấy đối phương tôi sẽ đi đường vòng” Tên cầm đầu lại nói: “Mặc dù cô rất thông minh, nhưng Cửu Gia tôi cũng không phải kẻ ngốc, đừng mong bẫy tôi!” Tống Thiên Thị thấy anh ta không chịu nói cũng không hỏi thêm nữa, ngậm miệng giữ im lặng.


Minibus vẫn đi về phía trước, mãi cho đến khi tới một cái nhà xưởng bỏ hoang cạnh con sông mới dừng lại.


Những người kia bước xuống xe, tên cầm đầu nói với cô: “Xuống xe đi Cô xuống xe, nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, nhíu mày.


Tên cầm đầu nói: “Không cần nhìn, cô có trốn cũng không thoát nổi” Cô theo mấy người họ vào nhà xưởng.


“Thật sự xin lỗi” Tên cầm đầu nói một câu, sau đó ra hiệu với những người còn lại.


Những người khác lấy sợi dây thừng ra, tiến tới trói cô lại.


Cô cố gắng đè nén ngọn lửa giận đang sục sôi trong lòng: “Các người đông thế này, tôi có muốn trốn cũng không thoát nổi.


Không đến mức phải trói chứ?” Tên cầm đầu đáp: “Ban đầu chúng tôi cũng không tính trói cô, nhưng cô quá thông minh, chúng tôi chỉ đề phòng lỡ như thôi ” Tống Thiên Thị không những bị trói tay sau lưng, mà chân cũng bị Cô ngồi một góc trên đất, nhìn người đàn ông xa lạ rút điện thoại di động vừa gọi điện vừa đi ra ngoài.


Khả năng cách âm của nhà xưởng không được tốt, hơn nữa giọng người nọ khá lớn, cô nghe thấy anh ta báo cáo “đã thành công”.


Một lúc lâu sau người nọ đi vào, giơ điện thoại chụp cô, tiếp theo không biết anh ta làm gì trên điện thoại.


Theo cô đoán, có lẽ anh ta gửi ảnh cho người đứng sau sai khiến...


  • Trước
  • Sau