Chương 284 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 284 Chúng ta kết hôn đi nh nhìn mái tóc còn ướt của Tống Thiên Thị rồi nói: “Đi sấy tóc đi rồi chúng ta ăn bánh kem” Tống Thiên Thị gật đầu về phòng ngủ, lúc cô sấy tóc xong ra ngoài, Ôn Lâm Ngôn đã tháo hộp bánh kem, đang cắm nến.


Anh mặc áo sơ mi trắng, vén tay áo lên đến khuỷu tay, khẽ cúi đầu, góc nghiêng của anh trông cực kỳ hoàn hảo.


Chẳng trách Giang Hảo bị anh từ chối vẫn không hết hi vọng, người đàn ông này quá hoàn hảo, quyến rũ người ta khắp nơi.


Ôn Lâm Ngôn cắm cây nến cuối cùng xong ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười với cô: “Lại đây nào” Tống Thiên Thị bước đến trước mặt anh, anh lấy bật lửa trong túi ra đưa cho cô: “Em thắp đi” Tống Thiên Thị thắp nến, anh tắt đèn đi.


Trong phòng khách tối đen, từng cây nến được thắp lên, ánh sáng ngày càng rõ hơn.


“Ước đi” Tống Thiên Thị bỏ bật lửa xuống.


Ôn Lâm Ngôn nhắm mắt, yên lặng ước với ngọn nến.


Ánh nến vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh, làm ngũ quan vốn điển trai của anh thêm phần ấm áp, sắc mặt trông còn tốt hơn ban nãy.


Tống Thiên Thị yên lặng nhìn anh, thầm nghĩ: Dù trước kia anh ấy sống thế nào, sau này cô sẽ mãi mãi ở bên anh.


Trên đường Hà Tụng Cẩn tiếp khách xong đi về nhà, nhà họ Nguyễn gọi điện cho anh ta.


Anh ta do dự một lúc rồi nghe máy.


“Tụng Cẩn, Ưu Tư không cẩn thận bị ngã nặng lắm..” Là Giả Hải Châu gọi.


Chắc Nguyễn Ưu Tư ở bên cạnh bà ta, anh ta nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Ưu Tư, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng kêu “đau” đáng thương.


Nghe máy xong, anh ta bảo tài xế đến nhà họ Nguyễn.


Chiếc xe tiến vào cổng nhà họ Nguyễn, lái đến ngoài phòng khách rồi dừng lại.


Anh ta xuống xe vào phòng khách, trong phòng chỉ có Nguyễn Hạo Thiên, anh ta chào: “Chú Nguyễn ” Nguyễn Hạo Thiên gật đầu: “Ưu Tư ở trong phòng, cháu lên thăm nó chút đi” Anh ta bước lên lầu, đi vào phòng Nguyễn Ưu Tư.


Cửa phòng cô ta đang mở, Giả Hải Châu cũng ở trong phòng, Nguyễn Ưu Tư ngồi trên giường, vết thương trên đầu gối của cô ta đã được xử lý, quấn băng gạc.


Trên chiếc bàn bên cạnh có thuốc sát trùng, bông y tế, băng gạc và băng dính y tế.


Vừa thấy anh ta, khuôn mặt Nguyễn Ưu Tư đầy vẻ tủi thân: “Anh Tụng Cẩn” Dù Hà Tụng Cẩn càng ngày càng thiếu kiên nhẫn với cô ta, nhưng dẫu sao cô ta cũng là người anh ta thích, nghe thấy cô ta bị thương, anh ta vội vàng chạy tới, khuôn mặt còn vẻ lo lắng.


Thấy mắt cô ta ngập nước, trong lòng anh ta mềm nhũn, đau lòng bước lên.


Nguyễn Ưu Tư nhào vào lòng anh ta, ôm eo, vùi đầu vào lồng ngực anh ta, đáng thương nói: “Em còn tưởng anh không cần em nữa ” “Nói linh tỉnh gì đó, sao anh lại không cần em được” Hà Tụng Cẩn khẽ ôm cô ta, giọng nói dịu dàng.


Hai người cũng không để ý có Giả Hải Châu bên cạnh, cứ ôm nhau như thế.


Nguyễn Ưu Tư ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, dịu dàng nói: “Anh uống rượu à?


Em bảo người nấu canh giải rượu cho anh?” Nói rồi cô ta tránh ra khỏi vòng tay của anh ta.


Hà Tụng Cẩn hưởng thụ sự thân mật của cô ta, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Em bị thương rồi, đừng đi lung tung, làm rách miệng vết thương thì phải làm sao?” “Để mẹ đi” Giả Hải Châu nói: “Tụng Cẩn, cháu nói chuyện với Ưu Tư cho con bé quên bớt đi, đỡ cảm thấy đau” Hà Tụng Cẩn gật đầu: “Vâng” Giả Hải Châu liếc mắt ra hiệu cho Nguyễn Ưu Tư rồi đi mất.


Nguyễn Ưu Tư bĩu môi, tủi thân nói: “Anh Tụng Cẩn, đã lâu rồi anh không đến thăm em, em đến công ty tìm anh, lần nào anh cũng không ở đó” Hà Tụng Cẩn nói: “Gần đây bận quá nên không quan tâm em được” “Chúng ta kết hôn đi, kết hôn rồi chúng ta sẽ sống cùng nhau, ngày nào em cũng có thể thấy anh” Hà Tụng Cẩn im lặng.


Đôi mắt Nguyễn Ưu Tư dần đỏ lên: “Có phải anh không thích em nữa không?


Nếu anh không thích em thì anh nói với em, em sẽ không dây dưa với anh nữa ” Anh ta phủ nhận: “Không phải” Nguyễn Ưu Tư chực khóc nhìn anh ta: “Vậy anh thấy nhà họ Nguyễn sắp phá sản nên mới không cưới em sao?” Vẻ mặt Hà Tụng Cẩn bất đắc dĩ: “Sao có thể chứ?” “Vậy sao em vừa nói muốn kết hôn, anh lại không nói gì?” Cô ta vừa tủi thân vừa đáng thương nhìn anh ta, nước mắt ướt cả lôngmi.


Hà Tụng Cẩn mím môi, cụp mắt: “Anh sắp phải tiếp nhận công ty, khoảng thời gian này khá bận, không có thời gian chuẩn bị đám cưới ” “Không sao, chỉ cần có thể lấy anh, không có đám cưới cũng được” Nguyễn Ưu Tư nói trái với lương tâm.


Hà Tụng Cẩn do dự: “Nhưng anh không muốn làm em tủi thân, chờ anh tiếp quản công ty xong rồi chúng ta hãy nói chuyện kết hôn.


Chúng ta đã chờ lâu thế rồi, cũng không vội nhất thời ” Anh ta vừa nói xong, nước mắt Nguyễn Ưu Tư đã rơi xuống, cô ta cắn chặt môi, nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa đáng thương vừa tủi thân, miệng đầy mùi máu.


Thấy cô ta cắn rách cả môi, Hà Tụng Cẩn cực kỳ đau lòng, không nỡ để cô ta làm tổn thương chính mình, nên buột miệng: “Được, chúng ta kết hôn” Nguyễn Ưu Tư vui mừng phát khóc, lại nhào vào lòng anh ta: “Tốt quá, cuối cùng em cũng có thể lấy anh.” Hà Tụng Cẩn ôm cô ta, im lặng mím môi.


Giả Hải Châu núp ngoài cửa nghe lén, nghe thấy hai người nói chuyện, thì vui mừng xuống lầu.


Nguyễn Hạo Thiên đang ngồi trong phòng khách, thấy bà ta xuống thì gấp gáp hỏi: “Sao rồi?” Giả Hải Châu nói: “Thành công rồi ” Khuôn mặt suy sụp uể oải nhiều ngày liền của Nguyễn Hạo Thiên, cuối cùng cũng có vẻ tươi cười.


Hà Tụng Cẩn ngồi với Nguyễn Ưu Tư nửa tiếng mới xuống lầu.


Thấy Nguyễn Hạo Thiên và Giả Hải Châu đều ở phòng khách, anh ta bước đến trước mặt hai người, cân nhắc rồi nói: “Chú Nguyễn, dì Giả, ngày mai hai nhà chúng ta cùng ăn cơm bàn chuyện kết hôn của cháu và Ưu Tư đi, không biết hai người có rảnh không?” Giả Hải Châu cười không khép miệng được: “Có, đương nhiên là có” Giọng nói còn mang theo vẻ kích động.


Nguyễn Hạo Thiên không thể hiện sự kích động ra mặt mà ra vẻ bình tĩnh gật đầu: “Được” Hà Tụng Cẩn nói: “Vậy cháu về trước” Giả Hải Châu nói: “Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn” Anh ta vừa đi, Giả Hải Châu đã lên lầu, vẻ mặt tươi cười nói với Nguyễn Ưu Tư: “Thấy chưa, mẹ đã bảo cách này có tác dụng mà ” Nguyễn Ưu Tư vẫn nhìn đầu gối mình, bĩu môi nói: “Nhưng mà đau quá?


“Vết thương nhỏ thôi, mấy ngày nữa sẽ lành ” Giả Hải Châu nói: “Nếu không té thật mà bị nó nhận ra thì sẽ không thuận lợi thế đâu ” Nguyễn Ưu Tư lẩm bẩm: “Không biết có để lại sẹo không?” Nếu để lại sẹo thì sao cô ta mặc váy vào hè được?” Giả Hải Châu nói: “Không đâu, nếu có sẹo thì mẹ mua thuốc bôi sẹo tốt nhất cho con” Nguyễn Ưu Tư còn lo chuyện khác: “Mẹ nói xem liệu anh ấy có không tổ chức đám cưới thật không?


Hay tổ chức một đám cưới đơn giản thôi?” Cô ta muốn một đám cưới long trọng, nở mày nở mặt gả vào nhà họ Hà, làm cho mấy cô chiêu nhà giàu ghen tị với cô ta đến chết.


Giả Hải Châu nói: “Nếu không hài lòng thì sau này bảo nó bù cho con một cái là được.” Cô ta nhăn mặt: “Cũng chỉ có thể như thế.”


  • Trước
  • Sau