Chương 278 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 278 Chắc chắn cô sẽ không lụy tình 7Ñ nh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tỉnh chiếu vào sáng văn phòng.


Tống Thiên Thị ngồi trên ghế xoay màu đen, trong tay cầm một tách cà phê nóng hổi, trên mặt bàn làm việc của cô đang đặt túi Gucci mà Chung Thu Yểu vừa đưa cho.


Chung Thu Yểu đang tựa ở cạnh bàn cũng cầm một tách cà phê, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe.


Tống Thiên Thị uống một hớp cà phê, lười biếng mở miệng: "Hai món đồ này có giá trị không nhỏ." Chung Thu Yểu nói: "Chiếc đồng hồ này tớ không nỡ mang, cậu nói tớ mang đi trả lại có lấy được tiền cọc về không?" "Cũng không phải cậu tiêu tiền của mình, cậu đeo đồng hồ rất đẹp, phụ nữ nên đối xử tốt với bản thân một chút." Tống Thiên Thị để tách cà phê xuống: "Cậu không lừa cô ta thêm gì à?" Chung Thu Yểu mỉm cười: "Có người tính tiền cho mình, nếu không lừa thêm chút vậy chẳng phải tớ đã phụ ý tốt của cô ta à?" Tống Thiên Thị cũng cười theo, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người: "Cậu cứ chơi đùa với cô ta trước." Hai người bắt đầu trò chuyện nghiêm túc.


Chung Thu Yểu nói: "Chủ tịch Uông từ chối cho Nguyễn Hạo Thiên m vay: Chuyện này nằm trong dự đoán của Tống Thiên Thị cho nên cô không phản ứng gì cả.


Trước mắt, chuyện khiến cô đau đầu chính là làm sao quấy rối cuộc hôn nhân của Hà Tụng Cẩn và Nguyễn Ưu Tư.


"Cậu nói phải dùng cách gì thì Hà Tụng Cẩn mới không cưới Nguyễn Ưu Tư đây?" Chung Thu Yểu phân tích: "Dựa vào tình cảm của hai người họ từ lúc nhỏ, hoặc là Hà Tụng Cẩn yêu người khác, hoặc là Nguyễn Ưu Tư vượt quá giới hạn, cắm sừng anh ta." Tống Thiên Thị ngả người ra sau, ngửa đầu thở dài mệt mỏi: "Khó đấy" "Phải là rất khó." Tình cảm người ta tốt như thế sao có thể yêu người khác hoặc là vượt quá giới hạn.


Uống hết tách cà phê, Chung Thu Yểu phải đi làm việc, cô ta nói với Tống Thiên Thị: "Tan ca đi spa đi, tớ mời." Đúng lúc ánh mặt trời chiếu lên người Tống Thiên Thị, cô uể oải nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng gột rửa, ra hiệu "Ok" với Chung Thu Yểu.


Chung Thu Yểu vốn muốn gọi Tần Huy Nguyệt và Đới Hiểu Phi, nhưng Đới Hiểu Phi tan ca phải về nhà chăm con, mà Tần Huy Nguyệt nói hôm nay sinh nhật cô ta, mời bọn họ đi ăn cơm.


Sau khi tan ca, ba người đi ăn cơm, lại đi đến câu lạc bộ Huy Hoàng chơi.


Cách câu lạc bộ không xa có một cửa hàng bán bánh kem, Tống Thiên Thị bảo Chung Thu Yểu và Tần Huy Nguyệt đi vào trước, cô đi mua bánh kem, bảo lát nữa nhân viên cửa hàng đưa đến câu lạc bộ cho các cô.


Lúc mua bánh kem xong quay lại câu lạc bộ, cô đi đến cửa thì gặp Nguyễn Hạo Thiên và thư ký của ông ta.


Hai người mới xuống xe, Nguyễn Hạo Thiên tỏ vẻ mệt mỏi, ông ta nâng tỉnh thần, dường như hai người đang bàn bạc gì đó.


Tống Thiên Thị lạnh nhạt thu tầm mắt lại, bước trên giày cao gót đi vào trong câu lạc bộ.


Nguyễn Hạo Thiên nhìn thấy cô, trong phút chốc nhíu mày, gọi cả họ tên của cô: "Tống Thiên Thị!" Tống Thiên Thị ngoảnh mặt làm ngơ, ung dung đi vào sảnh lớn.


Cô vừa đi vừa lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Chung Thu Yểu, hỏi bọn họ đang ở phòng nào thì thư ký của Nguyễn Hạo Thiên nhanh chóng đuổi theo, ngăn cô lại.


"Cô chủ, tổng giám đốc Nguyễn gọi cô." Vẻ mặt của cô lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mặt, chuẩn bị vòng qua ông ta đi lên phía trước, nhưng Nguyễn Hạo Thiên lại đi đến.


Ông ta vừa đi đến gần đã vội hỏi: "Tao gọi mày mà mày không nghe thấy à?" Tống Thiên Thị nghiêng đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng dọa người: "Tổng giám đốc Nguyễn, đừng quá xem trọng bản thân!


Ông gọi tôi, nhất định tôi phải trả lời à?" Đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thiên nhìn thấy ánh mắt này, nhưng ông ta vẫn giật mình.


"Ông đến đây chắc chắn là hẹn gặp ai đó, đừng gây chuyện ở đây.


Nhà họ Nguyễn đã khác xưa, nếu để đối phương chờ lâu thì người ta tỏ sắc mặt khó coi với ông chứ không phải ông tỏ sắc mặt khó coi với người ta đâu." Tống Thiên Thị ung dung nói lời tàn nhẫn.


"Nếu không phải mày liên kết với người ngoài thì sao bây giờ Nguyễn Thị lại thành dạng này!" Nguyễn Hạo Thiên vô cùng tức giận: "Mày cũng là người nhà họ Nguyễn, sao mày lại nhẫn tâm ra tay với công ty nhà mình như thế?" Tống Thiên Thị cười lạnh: "Cho nên mấy người cảm thấy đó là lỗi của tôi, không hề cảm thấy hối hận với những chuyện xấu mình đã làm à?" Trên mặt Nguyễn Hạo Thiên có vẻ lúng túng.


Thật ra ông ta từng hối hận, chỉ là khi nhìn thấy Tống Thiên Thị lại bị cơn giận làm làm choáng váng đầu óc, cho nên trút giận lên cô.


Thư ký ở bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Nguyễn, chúng ta nên đi vào đi, nơi này người đến người đi, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không hay." Nguyễn Hạo Thiên gật đầu, không nhìn Tống Thiên Thị nữa mà đi vào câu lạc bộ cùng thư ký.


Tống Thiên Thị chờ trong sảnh lớn mấy phút, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì gọi điện thoại cho Chung Thu Yểu, hỏi số phòng, sau đó đi tìm bọn họ.


Đi vào phòng riêng, cô ngồi xuống, Chung Thu Yểu hỏi: "Sao lại đi lâu như thế?" Cô bình tĩnh nói: "Gặp Nguyễn Hạo Thiên." Sắc mặt Chung Thu Yểu thay đổi: "Ông ta không làm gì cậu chứ?" Cô lắc đầu.


Tần Huy Nguyệt gọi bọn họ: "Hai người đừng ngồi đó nữa, mau đến chọn bài hát đi." Hai người đi lên phía trước, Tống Thiên Thị thuận miệng hỏi: "Chỉ ba người chúng ta à?" Tần Huy Nguyệt trả lời: "Đúng thế." Tống Thiên Thị nói: "Chồng cô đâu?


Sinh nhật cô mà anh ta không đến à?" Sắc mặt Tần Huy Nguyệt u ám, mím môi không nói gì.


Chung Thu Yểu bấm chọn bài hát, không thấy sắc mặt của Tần Huy Nguyệt, kinh ngạc hỏi: "Cô kết hôn rồi à?" Cô mấp máy môi, cười miễn cưỡng: "Ừm, được hai năm rồi." Tống Thiên Thị nhìn ra sự khác thường của cô: "Tình cảm với chồng.


không tốt hả?" Nghe Tống Thiên Thị nói, Chung Thu Yểu ngừng chọn bài, quay đầu nhìn Tần Huy Nguyệt.


Lúc này cô ta mới thấy sắc mặt của Tần Huy Nguyệt khác lạ.


Tần Huy Nguyệt cụp mắt, im lặng khẽ gật đầu.


Hầu hết mấy cuộc liên hôn thương mại đều không dính dáng gì đến tình yêu, tình cảm vợ chồng không tốt là chuyện bình thường.


Chung Thu Yểu đổi chủ đề: "Qua đây, qua đây, chúng ta ca hát." Sau khi Tống Thiên Thị hát mấy bài thì cảm thấy cổ họng khó chịu nên không hát nữa.


Cô đi toilet một phen, sau khi quay lại thấy Chung Thu Yểu cầm micro gào thét, Tần Huy Nguyệt ngồi một bên cầm bia uống hết hớp này đến hớp khác, trước mặt có mấy chai rỗng.


Cô đi qua ngồi cạnh Tần Huy Nguyệt, cầm bia của mình chạm vào chai cô ta: "Vui lên đi, một năm mới có sinh nhật một lần." Tần Huy Nguyệt nói: "Mặc dù tôi và anh ấy là liên hôn, nhưng chúng tôi là thanh mai trúc mã." "Vậy tình cảm còn không tốt sao?" Tần Huy Nguyệt cười cay đắng: "Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều không thích tôi, hơn nữa anh ấy có người mình thích rồi." Tống Thiên Thị khó hiểu: "Anh ta đã có người mình thích, vậy cô còn gà cho anh ta à?" Chuyện này nếu đổi lại là cô, cho dù cô thích người kia thế nào, nếu như anh ta không thích mình thì cô sẽ không lụy tình như thế.


"Chúng tôi liên hôn." Trong lời nói của Tần Huy Nguyệt mang theo sự bất đắc dĩ và đắng chát.


Tống Thiên Thị để điện thoại lên bàn, màn hình sáng lên, cô nhận điện thoại, là bánh kem đã đưa đến.


Cô nói cho người kia số phòng, không bao lâu sau người kia đã đưa bánh lên.


Tống Thiên Thị mở bánh ra, cắm nến vào, thắp nến.


"Cầu nguyện đi."


  • Trước
  • Sau