Chương 263 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 262 Sao giấy mời của Catherine lại ở chỗ cô?


S ắc mặt cô dịu đi, hỏi: “Bà nội đi đâu rồi?” Quản gia nói: “Sáng nay bị ông chủ đưa đi thành phố Tương rồi” Tống Thiên Thị không hỏi đi thành phố Tương làm gì, không thể trông chờ vào bà nội được.


Quản gia hiền lành nói: “Tôi đã gọi điện cho bà cụ nhân lúc bọn họ không chú ý, bảo bà cụ mau chóng trở về.


Cô ăn chút đồ trước đi, nếu không hợp khẩu vị thì tôi bảo người nấu món khác cho cô” Tống Thiên Thị nói: “Không phải phiền đâu ” Quản gia ra ngoài mà cô vẫn không ăn.


Lúc này tâm trạng cô cực kỳ tệ, đâu có khẩu vị chứ.


Ôn Lâm Ngôn tan làm xuống bãi đậu xe lấy xe, lúc mở cửa xe liếc mắt thấy bánh trước bị xì.


Anh nhìn kỹ lại mới thấy lốp bị người ta cố tình dùng dao đâm hỏng.


Anh híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng.


Xem ra Lạc Nguyên không nghe lời anh nói rồi.


Anh lấy điện thoại gọi người tới kéo đi sửa, sau đó bắt taxi về nhà.


Tống Thiên Thị không ở nhà, anh cứ tưởng cô ở bệnh viện chưa về, cởi áo khoác ném lên sofa, tháo đồng hồ bỏ lên bàn, xắn tay áo vào bếp, sau đó mở tủ lạnh lấy đồ ra bắt đầu nấu ăn.


Nấu cơm xong mà Tống Thiên Thị vẫn chưa về, anh gọi điện cho cô nhưng không ai nghe máy.


Gọi liên tiếp hai cuộc đều như thế.


Sau đó anh gọi cho Tống Cạnh Hàm.


Tống Cạnh Hàm nghe máy ngay: “Anh rể” “Thiên Thiên còn ở bệnh viện không?” Tống Cạnh Hàm nói: “Không, chị ấy đi lâu rồi” Anh lại hỏi: “Khoảng mấy giờ?” Tống Cạnh Hàm trả lời: “Chưa đến hai giờ” Anh cúp máy rồi gọi cho Chung Thu Yểu, Chung Thu Yểu nói không thấy Tống Thiên Thị.


Anh bỏ điện thoại xuống, nhíu mày suy nghĩ.


Nguyễn Hạo Thiên quay về phòng sách, Nguyễn Ưu Tư và Giả Hải Châu vẫn ngồi trong phòng khách.


Nguyễn Ưu Tu cầm điện thoại chơi, Giả Hải Châu xem tivi.


“Điện thoại ai reo đấy?!” Tiếng điện thoại reo liên tục làm ồn Giả Hải Châu không nghe rõ tiếng tivi, bà ta không vui nói.


Nguyễn Ưu Tư còn đang ngồi cạnh bà ta, rõ ràng không phải là cô ta.


Mà điện thoại của bà ta cũng không kêu.


Bà ta cứ tưởng là điện thoại của người làm nên sắc mặt cực kỳ không vui.


Người làm nói: “Bà chủ, là điện thoại của cô cả ” Giả Hải Châu bực bội: “Tắt điện thoại của nó đi cho tôi!” Người làm đáp lời, cầm túi của Tống Thiên Thị đến, vừa kéo khóa ra đã nghe thấy Nguyễn Ưu Tư nói: “Lấy ra đây cho tôi ” Người làm bước đến trước mặt, đưa túi của Tống Thiên Thị cho cô ta.


Nguyễn Ưu Tư cầm lấy, thấy Tống Thiên Thị dùng túi của Hermes thì nhíu mày.


Cô không thể mua nổi loại túi hàng hiệu này được.


Chắc chắn là đồ giả!


Lấy điện thoại của Tống Thiên Thị ra, cuộc gọi đến đã tự ngắt, màn hình sáng lên, hiện ba cuộc gọi nhỡ đến từ số “Anh chàng đẹp trai nhà bên là chồng tôi”.


Cô ta muốn xem trong điện thoại của Tống Thiên Thị có thứ gì giấu giếm không nhưng thử nhập nhiều lần mà không đúng mật mã.


Số “Anh chàng đẹp trai nhà bên là chồng tôi” lại gọi đến, cô ta bực mình từ chối cuộc gọi rồi tắt điện thoại luôn.


Cô ta nhét điện thoại của Tống Thiên Thị vào túi rồi lục tung lên.


Thấy Tống Thiên Thị dùng son và phấn phủ của Chanel, trong lòng cô ta nghi ngờ: Chị ta lấy đâu ra tiền mua đồ đắt thế?


Giả Hải Châu thấy cô ta lục túi của Tống Thiên Thị thì nói: “Đồ của nó có gì hay mà xem, toàn đồ rẻ tiền” Nguyễn Ưu Tư lấy son và phấn phủ trong túi ra cho bà ta xem: “Đây đều là hàng Chanel” Trên đó còn có logo.


Giả Hải Châu ngạc nhiên, nghĩ rồi nói: “Lần trước luật sư đó mua dây chuyền cho nó chắc chắn vẫn còn nợ, chắc chắn không phải tên luật sư đó tặng rồi.


Nó trông quyến rũ thế, chắc là tên đàn ông nào bị nó quyến rũ tặng rồi ” Nhắc đến khuôn mặt của Tống Thiên Thị, Nguyễn Ưu Tư rất ganh ghét, bĩu môi nhét đồ lại vào túi.


Cô ta lục một lúc thì lấy ra một tờ giấy mời, mở ra đọc rồi nhíu mày.


Sao giấy mời nhà họ Ngụy đưa cho Catherine lại nằm ở chỗ Tống Thiên Thị?


Trước đó cô từng nói cô quen Catherine, chắc là nhà họ Ngụy nhờ cô đưa giấy mời cho Catherine rồi.


Cô ta đảo mắt, bảo người làm lấy túi cho cô ta rồi cất giấy mời vào túi cô ta.


Dù lần trước náo loạn không vui ở Chinia nhưng cô ta vẫn muốn làm quen với Catherine, thế nên cô ta định tự mình mang thư mời cho Catherine.


Bên ngoài có tiếng ô tô vang lên, Giả Hải Châu bảo quản gia: “Đixem đi Quản gia bước đến cửa phòng khách nhìn rồi quay lại: “Bà chủ, là cậu Hà” Giả Hải Châu nghỉ ngờ: “Muộn thế rồi mà cậu ấy còn đến làm gì?” Nguyễn Ưu Tư nghe thấy Hà Tụng Cẩn cũng không vui vẻ hào hứng chạy ra cửa đón anh ta như mọi khi.


Cô ta không vui nói với quản gia: “Bảo anh ấy đi đi!


Tôi không muốn gặp anh ấy!” Giả Hải Châu hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?” Nguyễn Ưu Tư tủi thân gật đầu.


Giả Hải Châu nói: “Con đừng nhỏ nhen quá, sự kiên nhẫn của đàn ông luôn có hạn” Hà Tụng Cẩn bước từ bên ngoài vào, lại gần hai người: “Dì Giả.” Giả Hải Châu cười gật đầu: “Mau ngồi đi” Hà Tụng Cẩn nhìn Nguyễn Ưu Tư, chỉ thấy cô ta ngồi nghiêng, không vui bĩu môi, trông như không muốn thấy anh ta.


Anh ta khẽ gọi cô ta: “Ưu Tư” “Hừ!


Nguyễn Ưu Tư khẽ hừ một tiếng.


“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ lên lầu trước.” Giả Hải Châu biết chắc chắn hai người có lời muốn nói nên cười nói một câu, kéo tay Nguyễn Ưu Tư rồi liếc mắt ra hiệu cho cô ta, ý bảo cô ta có chừng mực rồi mới đứng dậy lên lầu.


Hà Tụng Cẩn bước đến trước mặt Nguyễn Ưu Tư, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay cô ta, thấp giọng dỗ dành: “Đừng giận, là anh không tốt, lúc đó anh đang họp nên không thể đến ngay.


Lần sau anh mời mấy chị em của em ăn cơm, xin lỗi họ có được không?” Anh ta cúi đầu nhận sai rồi, Nguyễn Ưu Tư cũng không giận dỗi anh ta nữa, cô ta tủi thân nói: “Sau này anh phải đặt em ở vị trí số một, bây giờ anh chẳng quan tâm em thế nữa” Hà Tụng Cẩn dịu dàng nói: “Đừng nghĩ linh tỉnh, em không cảm nhận được tấm lòng của anh sao?


Ông nội định giao công ty cho anh nên anh mới bận thế, sau này anh sẽ cố gắng dành thêm thời gian cho em” “Ừm” Nguyễn Ưu Tư thấy được rồi thôi, gật đầu, tỏ vẻ đáng thương khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.


Hà Tụng Cẩn mỉm cười: “Cuối tuần này anh rảnh, em muốn làm gì anh cũng đi với em” Cuối cùng Nguyễn Ưu Tư cũng nở nụ cười: “Không được đổi ý đâu đấy” Hà Tụng Cẩn thấy cô ta cười thì trong lòng thở phào, lấy một hộp cao cấp trong túi ra đưa cho cô ta: “Mở ra nhìn xem.” Nguyễn Ưu Tư mở ra, trong hộp là một chiếc vòng tay tỉnh xảo, mắt cô ta sáng bừng, cười vui vẻ.


“Đẹp quá, em thích lắm.” Hà Tụng Cẩn cũng cười: “Thích là được” Nguyễn Ưu Tư hôn lên mặt anh ta: “Cảm ơn anh yêu”


  • Trước
  • Sau