Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 2so Em tự tiến cử, thế nào?
Ở bệnh viện.
Tống Cạnh Hàm nằm trên giường bệnh, cầm điện thoại chơi game.
Gòn Chung Thu Yểu ngồi trên sofa, cầm điện thoại xem phim.
Cô đang xem bộ phim đang hot của Tống Cạnh Hàm.
Cô mở bình luận, trên màn hình đang có rất nhiều người spam.
[Thị vệ của thái tử đẹp trai quá, yêu quá rồi yêu quá rồi!] [Tôi cảm thấy vai Tất Thanh còn diễn tốt hơn cả nam hai, từ hôm nay tôi quyết định sẽ là fan của cậu ấy.] Tất Thanh là tên nhân vật mà Tống Cạnh Hàm diễn.
Chung Thu Yểu vừa xem phim vừa đọc bình luận, nói với Tống Cạnh Hàm đang nằm chơi game quên trời quên đất trên giường: “Tống Cạnh Hàm, có người nói muốn sinh con cho em kìa” Tống Cạnh Hàm không thèm ngẩng đầu, nói: “Chị à?” Chung Thu Yểu cười khan: “Em nghĩ có khả năng này không?” “Trên đời này chuyện gì cũng có thể mà” Tống Cạnh hàm nói: “Hơn nữa, em đẹp trai thế này, nói không chừng ngày nào đó chị lại mê mệt em, khóc lóc ồn ào đòi sinh con cho em ấy chứ.” Chung Thu Yểu hừ nhẹ: “Cứ nằm mơ giữa ban ngày đi” Tống Cạnh Hàm vừa chơi xong một ván, bỏ điện thoại xuống nhìn Chung Thu Yểu: “Ngay cả Thiên Thiên cũng có bạn trai rồi, ngày nào cũng thể hiện tình cảm với anh rể, lẽ nào chị không ngưỡng mộ sao?” Chung Thu Yểu vẫn nhìn điện thoại: “Không ngưỡng mộ” Tống Cạnh hàm: “..” Cậu ta lại hỏi: “Vậy chị có bao giờ nghĩ đến việc...
bao giờ chị mới tìm bạn trai không?
Chị muốn tìm bạn trai thế nào?” Chung Thu Yểu đáp: “Xấu thì không dám mang ra ngoài, nên nhan sắc bắt buộc phải hạng nhất” Tống Cạnh Hàm thầm nghĩ: Điều kiện này em phù hợp.
Chung Thu Yểu lại nói: “Cơ thể cường tráng khỏe mạnh, cao trên một mét tám lăm ” Tông Cạnh Hàm lại nghĩ: Đợi đến lúc chân em khỏi, em nhất định sẽ mua máy chạy bộ đặt ở nhà, sáng nào cũng tập một tiếng đồng hồ.
Chung Thu Yểu: “Công việc ổn định, thu nhập cao, không có sở thích không tốt.” Tống Cạnh Hàm mím môi.
Vế sau thì cậu đáp ứng được, còn về vế trước...
cậu vẫn chưa đạt được.
Chung Thu Yểu ngước mắt nhìn cậu ta: “Em hỏi cái này làm gì?” Tống Cạnh Hàm nhếch môi, mỉm cười: “Thì tiện miệng hỏi thôi ” Chung Thu Yểu cười nói: “Chị cứ tưởng em muốn giới thiệu bạn trai cho chị cơ” Tống Cạnh Hàm nhanh miệng đáp: “Em tự tiến cử bản thân, thế nào?” Lông mày của Chung Thu Yểu giật lên một cái, quay phắt đầu nhìn cậu ta.
Tống Cạnh Hàm nhìn Chung Thu Yểu chằm chằm, thấy được sự kinh ngạc trên mặt cô.
Trên mặt Chung Thu Yểu chỉ thể hiện biểu cảm không thể tin được, nghi ngờ cuộc đời, chứ không hề có sự vui sướng hân hoan nào.
Trong lòng Tống Cạnh Hàm dâng lên cảm giác mất mát thất vọng, cười haha nói: “Em nói đùa đấy, nhìn chị bị dọa chết khiếp kìa” Chung Thu Yểu quắc mắt: “Chị bảo mà, chúng ta thân thế này, nếu em thích chị thì sao chị có thể không biết được?
Trong lòng Tống Cạnh Hàm hơi cay đắng.
Không phải do em giấu rất tốt hay sao.
Điện thoại vang lên âm báo hết pin, Chung Thu Yểu đi đến bên cạnh bàn.
“Cho chị mượn sạc điện thoại của em một lát” Tống Cạnh Hàm mở ngăn kéo, lấy sạc điện thoại trong đó ra.
Chung Thu Yểu nhận lấy, thuận tay cắm đầu sạc vào ổ điện bên cạnh giường, sau đó cắm chân sạc vào điện thoại.
Chung Thu Yểu định nhấc bình nước rót nước, nhưng lại phát hiện bên trong hết nước rồi, nên đi ra ngoài lấy.
Chung Thu Yểu chưa đi được mấy phút, điện thoại trên bàn vang lên, tiếng chuông tỉng tong tỉng tong.
Sau đó có tin nhắn đến, màn hình sáng lên, Tống Cạnh Hàm liếc nhìn, là tin nhắn Wechat của Giang Hàn Đông.
Cậu ta do dự một lát, cuối cùng cầm điện thoại của Chung Thu Yểu lên.
Ngoài khóa vân tay còn có cả khóa mật khẩu.
Bình thường để dễ nhớ thì mọi người hay lấy sinh nhật làm mật khẩu.
Cậu ta không chắc chắn lắm, chỉ định thử, nhập sinh nhật của Chung Thu Yểu.
Nhập xong số cuối cùng, vậy mà điện thoại lại vang lên một tiếng, màn hình được mở.
Cậu ta ngẩn người, vẻ mặt thoáng chút vui vẻ, nhưng hai phút sau nụ cười trên mặt đã tắt.
Cậu ta im lặng một lát, tắt màn hình, để điện thoại về vị trí cũ.
Dù Giang Hàn Đông có nhắn gì cho Chung Thu Yểu, cậu ta cũng không có quyền xem.
Hơn nữa cậu ta hiểu tính Chung Thu Yểu, nếu chị ấy biết cậu ta xem điện thoại của mình, chắc chắn sẽ nổi giận.
Chung Thu Yểu lấy nước xong quay trở lại, Tống Cạnh Hàm giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Có người gửi tin nhắn cho chị” Chung Thu Yểu ừ một tiếng, để bình nước lên bàn, mở điện thoại.
Giang Hàn Đông: Yểu Yểu, ngày mai rảnh không?
Giang Hàn Đông: Yểu Yểu?
Bé Yểu Yểu?
Giang Hàn Đông: Ngày mai anh đưa em đi xem idol, “Thần tượng ở khoảng cách gần” hàng ghế đầu, có muốn đi không?
Idol của cô ta tham gia chương trình này, cô ta có biết, nhưng cô ta vẫn nhắn lại: “Không đi” Lúc cô ta đang xem điện thoại, Tống Cạnh Hàm vừa chơi game vừa nhìn trộm cô.
Cậu ta giả vờ thuận miệng hỏi: “Ai nhắn cho chị vậy?
Mấy hôm nay chị ở bệnh viện chăm sóc em, chắc em không làm lỡ việc của chị đâu nhỉ?” “Giang Hàn Đông” Chung Thu Yểu đáp: “Làm lỡ thì không làm lỡ, nhưng mấy hôm nay chị ngủ không ngon lắm, vậy nên sau khi khỏi em phải mời chị một bữa lớn đấy” “Không thành vấn đề” Tống Cạnh Hàm mỉm cười.
Cậu ta đang định lên tiếng hỏi Chung Thu Yểu Giang Hàn Đông tìm chị có việc gì thì điện thoại của Chung Thu Yểu lại vang lên.
Chung Thu Yểu nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, là Giang Hàn Đông.
Cô ta vừa nghe điện thoại vừa ra khỏi phòng bệnh: “Tổng giám đốc Giang, có phải anh rảnh rỗi lắm không?” Thấy Chung Thu Yểu kéo cửa đi ra ngoài, Tống Cạnh Hàm lắng tai nghe.
Tổng giám đốc Giang...
chắc chắn là Giang Hàn Đông.
Cậu ta lấy móc treo bình truyền của bệnh viện, đi từng bước một ra đến cửa phòng, hé cửa ra để nghe trộm.
Bên ngoài hành lang rất yên tĩnh, hơn nữa Chung Thu Yểu chưa đi xa, vậy nên từng chữ mà Chung Thu Yểu nói đều lọt vào tai Tống Nghe thấy Chung Thu Yểu nói tối mai sẽ đi xem trực tiếp chương trình “Thần tượng ở khoảng cách gần” với Giang Hàn Đông, tâm trạng Tống Cạnh Hàm bỗng nhiên trở nên rất tệ.
Chung Thu Yểu nói tạm biệt, Tống Cạnh Hàm lập tức quay người nhào về giường bệnh, nhưng vì hoảng quá nên cậu ta bị ngã xuống đất.
Chung Thu Yểu đẩy cửa đi vào, thấy cậu ta ngã trên đất, sắc mặt thay đổi, vội vàng đỡ cậu ta, sau đó dìu cậu ta về giường.
Chung Thu Yểu hỏi: “Vừa nãy em muốn làm gì vậy?” Tống Cạnh Hàm nói dối: “Em muốn đi vệ sinh” Chung Thu Yểu nói: “Chị đỡ em đi” “Bây giờ không muốn đi nữa” Trong lòng Tống Cạnh Hàm đang nghĩ xem làm thế nào để ngày may Chung Thu Yểu không đi xem chương trình kia với Giang Hàn Đông nữa.
Chung Thu Yểu: “..” Vừa ngã một cái đã hết buồn rồi?
Chung Thu Yểu cắm lại sạc điện thoại, kéo ghế ngồi xuống, vừa sạc điện thoại vừa chơi.
“Tối ngày mai chị có việc không đến được, buổi tối em ở một mình tự lo được đúng không?” Tống Cạnh Hàm vội vàng nói: “Lỡ may em lại muốn dậy đi vệ sinh thì làm thế nào?” Chung Thu Yểu chớp mắt: “Hai tối chị ở đây cũng có thấy em dậy đi vệ sinh đâu ” Cậu ta giải thích: “Em nói là lỡ như” Chung Thu Yểu nói: “Vậy thì tìm một y tá” Cậu ta lại nói: “Bình thường y tá làm việc qua loa lắm.” Chung Thu Yểu nhìn cậu ta, thấy cậu ta hơi kỳ lạ: “Y tá chỉ cần đỡ em đến nhà vệ sinh thôi chứ có làm gì khác đâu, dù người có bất cẩn thế nào cũng không đến nỗi không làm được việc này chứ” Tống Cạnh Hàm im lặng không nói.