Chương 253 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 2s2 Anh rể tôi tốt hơn anh gấp trăm lần!


"T' ống Cạnh Hàm ăn xong thì nghịch điện thoại.


Sáng sớm thức dậy, Tống Thiên Thị nằm trên sofa ngủ bù.


Hàn Hiến đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy cô đang nằm trên sofa.


Trên người cô đang đắp áo khoác của Tống Cạnh Hàm, đôi chân trắng nõn và thẳng tắp rất bắt mắt.


Bàn chân không đi giày trắng như đậu phụ.


Tống Cạnh Hàm gọi anh ta: “Anh Hàn” Anh ta nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, vẻ mặt không được tự nhiên đi tới, hắng giọng nói: “Sao đổi phòng bệnh?” Tống Cạnh Hàm đặt điện thoại xuống: “Phòng bệnh thường nhiều người chen chúc nhau, em sẽ tự mình trả tiền phòng bệnh, không.


cần chỉ trả” Hàn Hiến gật đầu: “Đổi cũng tốt, bộ phim trước của cậu hiện đang phát sóng, lỡ có người nhận ra sẽ rất phiền phức” Tống Cạnh Hàm hỏi: “Anh cố ý chạy tới đây là có chuyện gì sao?” Hàn Hiến đặt hoa lên bàn: “Tôi đại diện đoàn phim tới thăm cậu ” Tống Cạnh Hàm nói: “Anh giúp em cám ơn mọi người ” Hàn Hiến gật đầu “ừ” một tiếng.


Tống Thiên Thị mở mắt ra.


Cô bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của hai người họ.


Cô từ từ ngồi dậy, ngái ngủ nhìn Tống Cạnh Hàm và Hàn Hiến.


Nghe thấy tiếng động, Hàn Hiến nhìn về phía sofa.


Thấy khuôn mặt quá xinh đẹp của cô, anh ta thất thần, tựa như một nai con mới sinh không tìm được đường về nhà.


Môi đỏ da trắng, cô giống như một yêu tỉnh.


Cô đẹp hơn bất kỳ nghệ sĩ nào anh ta dẫn dắt.


“Anh Hàn, một tuần sau em sẽ trở lại đoàn phim...” Nghe thấy Tống Cạnh Hàm nói chuyện với mình, Hàn Hiến thu lại ánh mắt nhìn sang cậu ta, đang định nói thì bên tai vang lên giọng nói hay của cô gái.


“Không được!” Chất giọng trong trẻo, lành lạnh.


Anh ta quay đầu lại, thấy Tống Thiên Thị đứng dậy khỏi sofa, nện giày cao gót đi về phía hai người.


Cô mặc một chiếc váy liền trắng nhạt với cổ tay loe, dáng chiết eo chữ A.


Trông cô cao gầy, xinh đẹp động lòng người.


Tống Thiên Thị đi tới bên giường bệnh, nhìn Tống Cạnh Hàm nói: “Bác sĩ nói rồi, nửa tháng nữa em mới xuống giường được, một tháng mới có thể hồi phục” “Em rất khỏe, không cần mất nhiều thời gian như vậy” Tống Cạnh Hàm không muốn làm chậm tiến độ của đoàn phim, cậu ta càng sợ đoàn phim sẽ tạm thời thay đổi kịch bản, viết nhân vật của mình sẽ chết.


Cậu ta khó khăn lắm mới có phim để quay, cậu ta có thể kiên trì cho dù có vất vả và mệt mỏi thế nào đi nữa.


Tống Thiên Thị tỏ ra rất cương quyết: “Nếu em không nghe lời, chị chỉ có thể gọi cho cậu ” Thấy hai chị em sắp cãi nhau, Hàn Hiến nói: “Tôi đã nói chuyện với đoàn làm phim rồi, cậu yên tâm dưỡng thương, cảnh của cậu tạm thời gác lại, mọi người sẽ đợi cậu ” Tống Cạnh Hàm sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Thật sao?” Hàn Hiến gật đầu: “Ừ” Tống Cạnh Hàm rất vui.


Cậu ta cũng không phải là nam một, vậy mà đoàn làm phim lại có lòng chờ đợi mình.


Chắc chắn anh Hàn đã ra sức giúp cậu ta.


“Cảm ơn anh Hàn” Hàn Hiến cười nhạt: “Cậu không cần cám ơn tôi, đây là ý của công ty Tống Cạnh Hàm vui vẻ ra mặt.


Không ngờ công ty lại tốt và suy nghĩ cho nghệ sĩ đến thế.


Hàn Hiến mấp máy môi, muốn hỏi có phải cậu ta có chống lưng, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi.


Ở lại mấy phút, anh ta nói: “Không còn việc gì nữa, tôi đi đây” Tống Cạnh Hàm nói: “Thiên Thiên, chị giúp em tiễn anh Hàn” Hàn Hiến vô thức nhìn Tống Thiên Thị.


Tống Thiên Thị uể oải khịt mũi rồi tiễn anh ta.


Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Hiến nói: “Cô Tống, không cần tiễn nữa” Tống Thiên Thị gật đầu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh Hàn, tôi muốn hỏi, Lạc Nguyên có từng đến đoàn làm phim gây phiền phức cho Tống Cạnh Hàm không?” Hàn Hiến biết chuyện của Tống Cạnh Hàm và Lạc Nguyên.


Anh ta lắc đầu: “Không có.” Tống Thiên Thị đã yên tâm.


Cô sợ Lạc Nguyên lại gây rắc rối cho Tống Cạnh Hàm, mà em trai thì sẽ sợ họ lo lắng nên một mình chịu đựng không nói lời nào.


Sau khi Hàn Hiến rời đi, cô trở lại phòng bệnh, nghịch điện thoại chưa đầy mười phút, cánh cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra.


Cô uể oải ngước mắt lên, vừa nhìn thấy người đi tới thì lập tức nhíu mày.


Tống Cạnh Hàm còn nhíu mày chặt hơn cả cô, nhìn chằm chằm người đi tới.


“Anh đi nhầm phòng rồi phải không?” Lạc Nguyên cầm một bó hoa trên tay, ăn mặc bảnh bao.


Anh ta mỉm cười vẫy tay với Tống Thiên Thị, sau đó nhìn Tống Cạnh Hàm: “Không nhầm, tôi tới thăm cậu ” Anh ta đi tới rồi đặt bó hoa lên bàn.


Sắc mặc Tống Cạnh Hàm hoàn toàn thay đổi: “Anh tới xem trò cười của tôi à?” “Đừng nghĩ xấu về tôi như vậy” Lạc Nguyên nói: “Chưa biết chừng sau này chúng ta còn là người một nhà nữa đấy” Trên mặt Tống Cạnh Hàm đầy vẻ lạnh lùng: “Anh có ý gì?” Lạc Nguyên không trả lời câu hỏi của cậu ta mà đi đến trước mặt Tống Thiên Thị rồi nói: “Ngày mai có một cuộc thi đua xe, tôi đưa cô đi lượn một vòng nhé?” Những người phụ nữ trước đây có được quá dễ dàng, nhưng đến Tống Thiên Thị này thì anh ta không có cách nào.


Vì vậy, anh ta muốn ra tay từ Tống Cạnh Hàm.


Hôm nay anh ta chạy đến đoàn làm phim tìm cậu ta thì nghe nói cậu ta bị thương phải nhập viện, cho nên anh ta mới đến bệnh viện.


Không ngờ lại gặp được Tống Thiên Thị ở đây, điều này khiến anh ta Tất vui.


Tống Thiên Thị nhàn nhạt nói: “Không có hứng” Thấy vậy, Tống Cạnh Hàm đã hiểu lời Lạc Nguyên nói vừa rồi có ý gì.


Cậu ta hét với Lạc Nguyên: “Anh tránh xa Thiên Thiên ra!” Lạc Nguyên nhìn cậu ta, nói: “Cậu đang bị thương, đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe” Tống Cạnh Hàm nghiến răng nghiến lợi: “Cần anh lo chắc!” Nếu không phải nằm trên giường không thể nhúc nhích, cậu ta đã nhảy xuống giường đuổi anh ta ra ngoài.


Điện thoại của Tống Thiên Thị vang lên, cô đang định ra ngoài nghe điện thoại, vừa đi tới cửa lại quay đầu nhìn Lạc Nguyên và Tống Cạnh Hàm, cô lo lắng khi để hai người họ ở cùng nhau.


Tống Cạnh Hàm biết cô lo lắng điều gì, cậu ta nói: “Chả lẽ anh ta ăn được em à!” Tống Thiên Thị nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy cô mở cửa bước ra ngoài.


Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Cạnh Hàm và Lạc Nguyên, Tống Cạnh Hàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Nguyên.


“Anh đi đi, chỗ tôi không hoan nghênh anh!” Nếu là bình thường, chắc chắn Lạc Nguyên đã nổi giận.


Anh ta tiến lên kéo chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, nói với Tống Cạnh Hàm: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi” Tống Cạnh Hàm cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm: “Anh muốn làm gu Lạc Nguyên nói: “Cậu giúp tôi theo đuổi chị cậu, tôi sẽ nâng đỡ cậu.” Quả nhiên tên khốn này đã nhắm trúng Thiên Thiên.


Tống Cạnh Hàm rất tức giận, nhưng cậu ta đã qua tuổi bốc đồng từ lâu.


Cậu ta nén giận, bình tĩnh nói: “Công ty quản lý của tôi có quy định, không cho phép nghệ sĩ tự ý nhận phim” Lạc Nguyên nói: “Vậy cậu về truyền thông Thiên Nghệ” Tống Cạnh Hàm cười khẩy: “Tôi không đủ khả năng đền tiền vi phạm hợp đồng” Vài năm trước, Lạc Nguyên phong sát cậu ta.


Cậu ta không thể ở lại truyền thông Thiên Nghệ, vì vậy cậu ta đã phải trả một khoản lớn tiền bồi thường thiệt hại khi chấm dứt hợp đồng.


Cuối cùng, vẫn là Tống Thiên Thị cho cậu ta số tiền cho đó, bây giờ cậu ta vẫn còn nợ.


Lạc Nguyên lại ném mồi dụ: “Chỉ cần cậu giúp tôi theo đuổi chị gái cậu, tôi sẽ giúp cậu trả tiền bồi thường” Tống Cạnh Hàm nói: “Chị tôi có bạn trai rồi!” “Tôi biết.” Lạc Nguyên lười biếng dựa vào ghế: “Chỉ là một luật sư mà thôi, so được với tôi sao?” Trong lòng Tống Cạnh Hàm đã sớm nhận Ôn Lâm Ngôn là anh rể của mình, không thể nhìn người khác nói xấu anh rể, cậu ta sẽ lên tiếng bênh vực cho anh.


“Anh rể tôi tốt hơn anh gấp trăm lần!”


  • Trước
  • Sau