Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 2so Có lẽ cậu ấy coi em là anh em lại Ôm sau, Tống Thiên Thị đến 4S lấy xe.
Cô vừa lấy xe, đang chuẩn bị đi ăn tối thì nhận được điện thoại của Tống Cạnh Hàm.
Cô đến bệnh viện thì thấy Tống Cạnh Hàm trong phòng bệnh.
Cậu ta đang nằm trên giường bệnh với chân phải bị bó bột.
Đứng bên giường bệnh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành.
Cô bước đến bên giường bệnh, hỏi: “Có nghiêm trọng không?” Sắc mặt Tống Cạnh Hàm tái nhợt, buồn bã nói: “Bác sĩ nói có lẽ cần một tháng mới có thể bình phục.” Cậu ta đã bị ngã khi quay một cảnh cưỡi ngựa, cú ngã không hề nhẹ.
Cậu ta không muốn Tống Hiến và Tạ Mỹ Trân lo lắng, vì vậy chỉ thông báo cho Tống Thiên Thị.
Tống Thiên Thị gật đầu: “Chưa tàn phế là tốt rồi?
Tống Cạnh Hàm: “.” Em trai đã như thế này rồi mà chị không thể nói lời hay ho nào sao?
“Đây là quản lý của em, Hàn Hiến” Tống Thiên Thị nhìn người đàn ông ở bên cạnh, mỉm cười với anh ta: “Chào anh ” Hàn Hiến gật đầu: “Cô Tống, nếu cô đã tới rồi, vậy tôi đi trước” Anh ta có một số nghệ sĩ dưới quyền, vì vậy không thể ở đây trông Tống Cạnh Hàm.
“Được.” Tống Thiên Thị gật đầu.
Hàn Hiến vừa đi, Tống Cạnh Hàm nói: “Yểu Yểu đâu?
Chị ấy không đi cùng chị sao?” Tống Thiên Thị chớp mắt: “Chị không ở cùng cậu ấy, em gọi điện thoại cho cậu ấy rồi à?” Tống Cạnh Hàm than thở: “Gọi rồi, người đầu tiên em gọi là chị ấy” Thấy em trai giống như người vợ hờn dỗi mang vẻ mặt oán giận, Tống Thiên Thị cười như không cười: “Người đầu tiên em gọi là cậu ấy sao?
Vậy trong lòng em chị hay cậu ấy thân với em hơn.
Thành thật khai báo, em có ý với cậu ấy đúng không?” Tống Cạnh Hàm ngoảnh mặt đi: “Không có” Tống Thiên Thị nhìn chằm chằm cậu ta: “Không có thật sao?” Cậu ta miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: “Ừ, hứ!” Tống Thiên Thị cười nhạt: “Không có thì thôi.
Vốn dĩ còn muốn nói cho em biết Giang Hàn Đông thích Yểu Yểu, tối nay hẹn cậu ấy ăn cơm đấy.” Tống Cạnh Hàm trợn mắt nhìn: “Không phải là chị ấy định đi ăn cơm với Giang Hàn Đông nên không đến bệnh viện thăm em đấy chứ?” “Cái này khó nói.” Tống Thiên Thị nâng cánh tay lên, liếc nhìn đồng hồ đính kim cương, nhàn nhạt nói: “Sắp đến giờ tan làm rồi, trước khi hẹn hò thế nào cũng phải trang điểm ” Tống Cạnh Hàm buồn bã, tức giận nói: “Trừ giàu có ra, Giang Hàn Đông đó còn có gì tốt chứ!” Cô cất lời sắc bén: “Con gái thời nay nào có ai mà không ham tiền” Tống Cạnh Hàm phản bác: “Yểu Yểu không phải loại người như vậy!” Cô cười giễu: “Em còn nói không thích cậu ấy” Tống Cạnh Hàm cụp mắt xuống không nói gì.
Phản ứng của cậu ta càng chứng thực những gì Tống Thiên Thị đã đoán.
“Thích thì thích, tại sao không thừa nhận?” Tống Cạnh Hàm nhướng mắt buồn bã: “Một người hai bàn tay trắng như em không xứng thích chị ấy” Trong những năm bị Lạc Nguyên phong sát, cậu ta không có gì, thỉnh thoảng còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tống Thiên Thị mới không đến mức chết đói.
Gòn Chung Thu Yểu là phó giám đốc của Chinia, hơn cậu ta về mọi thứ.
Tống Thiên Thị đã hiểu: “Nếu Yểu Yểu thích em, cậu ấy sẽ không quan tâm ” Đúng là người lăn lộn trong giới giải trí có khác, em trai giấu giếm giỏi đến mức ngay cả cô cũng không nhìn ra em trai thích Chung Thu Yểu.
Tống Cạnh Hàm: “Chị nghĩ chị ấy có thích em không?” Tống Thiên Thị nhớ tới tình hình khi ba người bọn họ ở chung: “Có lẽ cậu ấy..” Hai chữ “có lẽ” khiến mắt Tống Cạnh Hàm hơi sáng lên, cậu ta nhìn cô chằm chằm với vẻ chờ mong, đợi những lời tiếp theo của cô.
Thấy cậu ta như vậy, Tống Thiên Thiện không nỡ đả kích em trai, nhưng vẫn nói lời thật lòng.
“...
coi em là anh em” Tống Cạnh Hàm: “.” Trái tim cậu ta như bị một con dao vô hình đâm hai nhát.
“Vậy cô ấy đối với Giang Hàn Đông thì sao?” Tống Thiên Thị nói: “Có lẽ cũng không thích” Vậy thì tốt.
Chung Thu Yểu không thích ai có nghĩa cậu ta vẫn còn cơ hội.
“Nhưng vừa rồi chị nói tối nay chị ấy đi hẹn hò với Giang Hàn Đông mài “Đùa em thôi, nếu không làm sao có thể khiến em khai thật.” Tống Thiên Thị nói: “Nhưng Giang Hàn Đông đang theo đuổi rất sát sao, nghe nói ngày nào anh ta cũng đặt hoa gửi đến công ty” Tống Cạnh Hàm vô thức mím môi.
Tống Thiên Thị nhắc nhở em trai: “Em phải nắm bắt thời gian, đừng bỏ lỡ cơ hội bị người khác giành trước.” Cô cũng mong rằng Yểu Yểu và Tống Cạnh Hàm sẽ ở bên nhau.
Nhưng nếu Yểu Yểu yêu đương với người khác, cô cũng sẽ ủng hộ.
Cô không thể chỉ vì Tống Cạnh Hàm là em trai mình mà bảo Yểu Yểu nhất định phải yêu em trai.
Yểu Yểu thích và muốn ở bên ai, cô sẽ ủng hộ người đàn ông của bạn thân mình.
Có người đẩy cửa bước vào.
Đó là Chung Thu Yểu.
Cô ta mặc áo sơ mỉ voan trắng và quần bó, đôi chân thon thả, chiều cao của gót giày có thể sánh với Tống Thiên Thị.
“Không phải em vô lễ với cô gái nào đó, bị bạn trai hoặc người yêu của người ta tẩn cho đấy chứ?” Chung Thu Yểu nhìn Tống Cạnh Hàm trên giường bệnh.
Thấy cô ta tới, vừa rồi Tống Cạnh Hàm còn buồn rầu, giờ đã nở nụ cười: “Chị đã thấy ai đánh người đánh cả chân chưa?” Trong mắt Chung Thu Yểu hiện lên ý cười: “Chưa biết chừng người ta muốn phế bỏ cái chân thứ ba của em nhưng lại vô tình đả thương cái khác” Tống Cạnh Hàm: “.” Cậu ta vừa xấu hổ vừa tức giận: “Chị là con gái mà nói những lời như vậy trước mặt em, chị không biết xấu hổ sao?” Chung Thu Yểu nói: “Điều này chứng minh chị không coi em là người ngoài, trước mặt em muốn nói gì cũng được” Đôi mắt Tống Cạnh Hàm chợt sáng lên.
Nhưng niềm vui chóng vụt tắt, Chung Thu Yểu lại nói: “Em giống Thiên Thiên, cả hai đều là chị em tốt của chị” Tống Cạnh Hàm: “.” Nhát dao thêm vào này khiến cậu ta muốn chết.
Thiên Thiên đã nói đúng.
À, cũng không đúng hoàn toàn.
Thiên Thiên nói là anh em.
Gòn Chung Thu Yểu coi cậu ta là chị em.
Cậu ta đau buồn, tức giận nói: “Em là nam!
Nam giới!” Chung Thu Yểu nói “Ồ” rồi nói: “Từ giờ trở đi chị sẽ coi em là anh em, như vậy được rồi chứ gì?” Tống Cạnh Hàm: “.” Nhìn dáng vẻ không còn thiết gì của Tống Cạnh Hàm, Tống Thiên Thị không nể nang gì mà cười.
Chung Thu Yểu thấy cậu ta ủ rũ, chớp mắt nói: “Anh em cũng không được ư?
Chẳng lẽ em muốn...” Hai mắt Tống Cạnh Hàm lại sáng lên, ngẩng đầu nhìn cô ta.
Nhưng lời nói của Chung Thu Yểu lại như một con dao đâm vào ngực cậu ta.
“Muốn chị xem em là em trai sao?” Tống Cạnh Hàm khóc không ra nước mắt.
Chung Thu Yểu cười nói: “Em muốn làm em trai của chị sao không nói sớm.
Em là em trai của Thiên Thiên thì cũng là em trai của chị, sau này chị sẽ bảo vệ em” Tống Cạnh Hàm ôm ngực: “Chị đừng nói nữa, chị còn nói nữa chắc em sắp phải đi cấp cứu mất” Thế nhưng Chung Thu Yểu vẫn chưa nhận ra sự khác thường của cậu ta: “Làm em trai vui đến vậy sao?” Tống Cạnh Hàm mất bình tĩnh: “Ai thèm làm em trai chị chứ!” Chung Thu Yểu bị tiếng hét đột ngột của cậu ta làm cho choáng váng, chẳng hiểu mô tê gì.
“Tống Cạnh Hàm, chị thấy em không chỉ ngã gãy chân mà não cũng hỏng luôn rồi phải không?
Chị chỉ đùa thôi, em có cần đến mức vậy không?” Bình thường đùa thế này cũng chưa bao giờ thấy cậu ta tức giận.
Tống Cạnh Hàm vốn định dựa vào giường, nhưng lúc này cậu ta lại nằm xuống kéo chăn trùm kín, chỉ để lại một cái lưng và sự bực mình.