Chương 237 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 237 Giờ tôi sẽ sai người chuyển tiền luôn IB) ùng một trăm triệu mua một sợi dây chuyền không đáng chút nào!


Với cả anh lấy đâu ra lắm tiền vậy?


Ôn Lâm Ngôn mỉm cười với cô, sau đó nhìn về phía Lạc Nguyên.


Ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm như đầm nước của anh lóe lên ánh sáng âm u, anh nói bằng giọng trong trẻo lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lạc, anh còn muốn đấu giá không?” Lạc Nguyên cười ha ha, tỏ vẻ khinh miệt, nói: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?


Anh ra giá một trăm triệu à?” Không cần nói cũng biết anh ta đang nghỉ ngờ.


Tất cả mọi người ở đây cũng nghỉ ngờ có phải bản thân nghe nhầm hay không, một luật sư sao có nhiều tiền đến vậy chứ?


“Anh không nghe nhầm đâu, một trăm triệu thật đấy” Ôn Lâm Ngôn nhìn anh ta bằng nửa con mắt, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo: “Nếu anh muốn đấu giá, cho dù anh ra bao nhiêu, tôi cũng sẽ tăng thêm mười triệu.” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người há hốc mồm ngạc nhiên.


Người này mạnh miệng thật đấy!


Tống Thiên Thị cũng ngạc nhiên, cô biết rõ anh đang muốn phân tranh với Lạc Nguyên nên nhỏ giọng nói: “Anh đừng hành động theo cảm tính nữa, em không thích sợi dây chuyền này đâu.” Ôn Lâm Ngôn hơi nhếch môi: “Không thích cũng không sao, mua về cất cũng được.” Tống Thiên Thị: “...” Lạc Nguyên híp mắt, nhìn về phía Ôn Lâm Ngôn: “Anh có biết tôi là ai không?


Dám mạnh miệng trước mặt tôi như thế!” Ôn Lâm Ngôn bình tĩnh nhìn anh ta.


Đôi mắt đen láy của anh rất sâu, không hề chất chứa cảm xúc nào: “Lạc Nguyên, tổng giám đốc của truyền thông Thiên Nghệ, bố là Lạc Đức Giang, nhiều lần có mặt trong bảng xếp hạng tỷ phú của thành phố A.


“ Đáy mắt Lạc Nguyên lóe lên tia tàn độc: “Vậy anh còn dám giả bộ có tiền trước mặt tôi nữa à?” Ôn Lâm Ngôn liếc nhìn anh ta, ánh mắt cực kì thản nhiên, vừa kiêu.


căng vừa lạnh lùng.


Trên mặt anh cũng không có cảm xúc gì cả, nhưng Lạc Nguyên có thể nhìn rõ sự khinh thường trong mắt anh.


Ôn Lâm Ngôn dời ánh mắt lên người bà Tần: “Bà Tần, sáng mai chỉ phiếu sẽ đến tay bà.” Bà Tần nói: “Đã nói là làm từ thiện rồi mà, cậu cứ chuyển tiền cho quỹ từ thiện Ánh Rạng Đông đi” Giả Hải Châu nói: “Bà Tần, cậu ta chỉ là luật sư, một trăm triệu chẳng phải số tiền nhỏ gì, bà không sợ cậu ta cầm đồ xong không chuyển tiền cho quỹ từ thiện à?” Bà Tần do dự, cảm thấy bà ta nói cũng có lý.


Ôn Lâm Ngôn thản nhiên nói: “Giờ tôi sẽ sai người chuyển tiền luôn” Nói xong, anh rút điện thoại ra, vuốt đến số điện thoại của Phương Dương, rồi bấm nút gọi.


Nhưng tiếng điện thoại vang lên rất lâu cũng không có ai nhấc máy.


Anh hơi nhíu mày, bỏ điện thoại xuống, lại gọi thêm lần nữa, vẫn không có người nhấc máy.


Tất cả mọi người đều lằng lặng nhìn anh.


Nhìn thấy anh liên tục gọi hai cuộc vẫn không có ai nghe, Lạc Nguyên cười nhạo, nói: “Không phải những người bạn cho anh vay tiền giờ này lại không có ai vui lòng cho anh vay nữa đấy chứ?” Ôn Lâm Ngôn không để ý đến anh ta, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh ta.


Anh lại hạ điện thoại từ bên tai xuống, kéo đến số điện thoại khác để gọi.


Lần này đối phương nhấc máy rất nhanh, anh nói với người ở đầu dây bên kia trước mặt mọi người: “Chuyển giúp tôi một khoản tiền đến quỹ từ thiện Ánh Rạng Đông...


Một trăm triệu, ngay bây giờ nhé.” Cúp điện thoại, anh nhìn bà Tần: “Mười phút sau bà có thể liên hệ cho quỹ từ thiện Ánh Rạng Đông để xem tiền đã được chuyển vào tài khoản chưa nhé.” Bà Tần đang định nói thì nghe thấy anh nói tiếp: “Lúc này bọn họ đã tan làm rồi, bà có cần tôi cung cấp số điện thoại của người phụ trách gây quỹ không?” Bà Tần lập tức giật mình, lắc đầu: “Tôi có người quen rồi.” Ôn Lâm Ngôn gật đầu, nhìn về phía Tống Thiên Thị.


Khuôn mặt tuấn tú mới vừa rồi còn dày đặc sự lạnh lẽo, giờ đã tỏa ra sự dịu dàng: “Để anh đeo cho em nhé.” Tống Thiên Thị nhìn anh, sau đó lại nhìn sợi dây chuyền trong tay anh, sự ưu phiền giữa lông mày vẫn chưa biến mất.


Ôn Lâm Ngôn dịu dàng nói: “Nghe lời anh nào.”


  • Trước
  • Sau