Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 2o7 A © , b h ^s Tôi có bạn trai nuôi ôm Tống Thiên Thị đến Paris, Ôn Lâm Ngôn đưa cô đến sân bay, đợi cô làm thủ tục xong mới đi.
Sau khi lên máy bay, Tống Thiên Thị tìm được chỗ của mình ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, thì có tiếng đàn ông vang lên bên cạnh: “Cô Tống.” Cô quay đầu thì thấy Lạc Nguyên ngồi hàng ghế bên kia.
Lạc Nguyên híp mắt cười hỏi: “Cô Tống cũng đi Paris à?” Gô hờ hững chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không để ý đến anh ta.
Tiếng cười đê tiện của Lạc Nguyên lại vang lên bên tai: “Cô Tống đi một mình sao?” Cô bực mình đứng dậy, đặt túi trên ghế rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc cô quay lại đã thấy chỗ ngồi bên cạnh mình bị đổi cho Lạc Nguyên.
Cô nhíu mày, cầm túi ngồi xuống.
Lạc Nguyên nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô hỏi: “Cô Tống đi Paris làm gì thế?” Cuối cùng Tống Thiên Thị cũng nhìn thẳng vào anh ta: “Hình như tôi còn chưa nói cho anh tôi tên là gì” “Hôm đó ở phim trường nhiều người thế, tìm đại một người nghe ngóng là biết” Lạc Nguyên cười dâm dê: “Tôi còn nghe nói cô và Tống Cạnh Hàm không phải là bạn trai bạn gái, cậu ta là em trai cô.” Vẻ mặt Tống Thiên Thị hờ hững: “Nếu thế thì anh phải biết những chuyện anh làm với em trai tôi khiến tôi cực kỳ không thích anh.” Lạc Nguyên cười ngượng ngùng: “Trước đó là hiểu lầm thôi.” Ha ha, hiểu lầm.
Anh ta nói nhẹ nhàng quá nhỉ.
Lạc Nguyên hỏi: “Cô đến Paris làm gì?” Vẻ mặt xinh đẹp của cô hơi bực bội: “Anh có thể yên tĩnh một lúc không?” Lạc Nguyên cười ha hả: “Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm phiền cô nữa.” Cô nói ít mà ý nhiều: “Nghỉ phép.” Mắt Lạc Nguyên sáng rực: “Đúng lúc tôi cũng chỉ có một mình, hay là chúng ta đi chung.” Gô cười ha ha: “Chúng ta không chung một đường.” Câu cô nói làm Lạc Nguyên nhớ đến ngày hôm đó, cô nói bọn họ bất đồng ngôn ngữ.
Sau khi về, anh ta lên mạng tra thử mới biết Tống Thiên Thị chửi anh ta là chó.
Nếu người khác chửi anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận, nhưng lúc đó anh ta lại không giận chút nào.
Anh ta hào phóng nói: “Một mình cô đến chỗ xa lạ không an toàn, chúng ta đi chung tốt hơn nhiều, mọi chỉ phí tôi chịu.” Tống Thiên Thị cười như không cười: “Trông tôi nghèo lắm à?” Lạc Nguyên sợ câu nói của mình khiến cô phản cảm, giải thích: “Tôi thấy phụ nữ các cô kiếm tiền không dễ dàng, bớt được bao nhiêu thì bớt” “Tôi có bạn trai nuôi rồi” Tống Thiên Thị khẽ nhếch môi, lạnh lùng cười nói: “Anh ấy nói tôi không cần phải tiết kiệm tiền cho anh ấy, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, đỡ cho anh ấy không có động lực kiếm tiền” Đôi mắt Lạc Nguyên bỗng dưng đờ ra: “Cô có bạn trai rồi à?” Cô gật đầu: “Đúng vậy.” Lạc Nguyên nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên mỉm cười: “Không phải cô lại lừa tôi chứ?” Nếu cô có bạn trai thật thì sao lại nghỉ phép một mình?
“Không tin thì thôi” Tiếp viên hàng không nhắc mọi người tắt điện thoại, sau khi Tống Thiên Thị tắt máy, thì đeo bịt mắt tựa ra sau định ngủ bù.
Lạc Nguyên lại nói với cô mấy chuyện khác, lải nhải không ngừng khiến cô rất bực mình.
Có lẽ cô vẫn luôn im lặng nên Lạc Nguyên tưởng cô ngủ rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Vì phải xa nhau một tuần nên tối qua Ôn Lâm Ngôn giày vò cô hơi thảm, thế nên lúc này cô cực kỳ mệt, dần ngủ thiếp đi.
Gô ngủ một giấc tỉnh dậy, kéo bịt mắt xuống thấy có một cái chăn mỏng đang đắp trên người, Lạc Nguyên ngồi bên cạnh đang đọc tạp chí giải trí.