Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 186 Biên kịch thiên tài hấy cô mua nhiều đồ, hai tay xách cả đống, điện thoại đổ chuông nhưng không có tay cầm máy bấm nghe, anh ta lại nói tiếp: “Gô xách nhiều đồ như vậy mệt lắm, để thư ký tôi xách vào xe giúp cô.” Tống Thiên Thị kinh ngạc, sau đó lại nhìn anh ta bằng vẻ mặt hoài nghỉ.
Gô không còn tâm trạng để ý tới tiếng chuông điện thoại vang không ngớt kia nữa.
Cô nghỉ ngờ, có phải hôm nay lúc ra khỏi cửa anh ta quên uống thuốc rồi không?
Anh ta không gây khó dễ, học hằn với cô là cô đã cám ơn trời đất rồi.
Tốt bụng thế này không giống tác phong của anh ta chút nào.
May là cô biết anh ta không có anh trai hoặc em trai sinh đôi, nếu không cô sẽ tự mặc định rằng người đứng trước mặt mình không phải Hà Tụng Cẩn mà là một người khác.
“Tôi không phải Nguyễn Ưu Tư, tôi không yếu ớt như cô ta, tôi tự xách được.” Đối diện với ánh mắt cười như không cười của cô, Hà Tụng Cẩn khẽ nhíu mày, anh ta thấy không thoải mái.
Anh ta vốn có ý tốt, vậy mà không ngờ lại bị người ta làm mất sĩ điện.
Đúng là anh ta mất trí nên mới nói những lời đó.
Hà Tụng Cẩn tức giận, nhấc chân bước qua người cô, đám người đằng sau anh ta vội vàng đi theo.
Tống Thiên Thị cười khẩy một tiếng, rồi đi về phía thang máy.
Buổi tối Ôn Lâm Ngôn tan làm về nhà, anh mua đồ nấu cơm, Tống Thiên Thị làm trợ thủ.
Ôn Lâm Ngôn nói: “Đã qua mấy ngày rồi, bà nội em chưa nói khi nào gặp anh ư?” Gô lắc đầu: “Vẫn chưa.” Ôn Lâm Ngôn nhíu mày: “Bà ấy không quên đó chứ?” Tống Thiên Thị đáp: “Đừng thấy bà lớn tuổi mà nghĩ vậy, trí nhớ bà tốt lắm đấy.
Chưa kể có chuyện quan trọng gì bà cũng nói với dì Dung, nếu bà quên đã có dì Dung nhắc, anh cố gắng chờ thêm lát đi” Nghe cô nói vậy, hàng lông mày của Ôn Lâm Ngôn mới dần giãn ra.
Đây là lần đầu tiên anh chờ mong một chuyện như vậy.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sofa xem TV.
Điện thoại của Tống Thiên Thị đặt trên bàn trà bỗng đổ chuông, là tin nhắn mới từ WeChat.
Tống Thiên Thị lười di chuyển, cô để Ôn Lâm Ngôn đưa điện thoại cho mình.
Tin nhắn vừa được gửi tới nên màn hình vẫn sáng đèn.
Ôn Lâm Ngôn liếc mắt một cái, thấy tin nhắn của người tên tổng giám đốc Trần hiển thị trên màn hình điện thoại cô.
Tổng giám đốc Trần: Chuyện kịch bản cô suy xét thế nào rồi?
Anh đưa điện thoại cho Tống Thiên Thị: “Kịch bản?” Tống Thiên Thị cầm điện thoại, đáp bâng quơ: “Em là biên kịch.” Ôn Lâm Ngôn nhướng mày.
'Thảo nào cô ở nhà cả ngày mà vẫn có tiền.
Tống Thiên Thị mở khoá rồi click vào WeChat, trả lời tin nhắn cho nhà làm phim.
Thiên: Không hay lắm, hơn nữa mấy tháng gần đây tôi không rảnh.
Ôn Lâm Ngôn nói: “Hình như làm biên kịch kiếm được rất nhiều tiền” Cô cong môi nói: “Người khác thì em không biết, nhưng em là vậy.” Ôn Lâm Ngôn nhướng mày, nhìn cô hỏi: “Có cái gì khác nhau sao?” Tống Thiên Thị cười tủm tỉm, trả lời anh: “Em có một biệt danh” “Biệt danh gì?” Anh tò mò.
Tống Thiên Thị ném điện thoại sang một bên, trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh: “Biên kịch thiên tài.” Ôn Lâm Ngôn không hiểu biết nhiều về chuyện trong giới giải trí, cho nên không biết đây là danh hiệu do cô tự phong hay người khác đặt.
Anh gật đầu: “Nghe có vẻ rất lợi hại.” “Đó là tất nhiên.” Cô đắc ý.
Buổi tối Ôn Lâm Ngôn ở lại nhà Tống Thiên Thị.
Tối qua là lần đầu của Tống Thiên Thị, kết quả bị anh hành tới cạn kiệt sức lực nên cơ thể Tống Thiên Thị không được thoải mái lắm.
Để tránh anh làm xằng bậy, cô kêu anh ngủ phòng dành cho khách, nhưng anh sống chết không chịu.
“Anh chắc chắn đêm nay sẽ không chạm vào em.” Dưới nhiều lần bảo đảm, cuối cùng Tống Thiên Thị cũng để anh vào 9919512812408 Ôn Lâm Ngôn là người nói đc làm được, anh chỉ ôm cô ngủ, không làm bất cứ chuyện gì khác...