Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 171 Vậy thì bắt nó trở về là được N ghe đến đây, Ôn Vĩnh Siêu nói: “Hóa ra cũng là một đứa trẻ mạnh mẽ, rất giống Lâm Ngôn, chẳng trách Lâm Ngôn lại thích con bé.” “Về điểm này cô ấy đúng là rất giống cậu chủ.” Thư ký Trương cười Tồi nói tiếp: “Bởi vì từ khi cô ấy còn nhỏ, mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đến sống cùng với nhà em trai mình, nên tình cảm của cô ấy với gia đình cậu mình rất tốt, nhưng quan hệ với nhà họ Nguyễn lại không được tốt lắm, có điều bà cụ Nguyễn rất thích cô ấy.
Cô ấy còn có một người chồng chưa cưới, đó chính là Hà Tụng Cẩn, cậu con trai duy nhất của nhà họ Hà...” “Chồng chưa cưới?” Ôn Vĩnh Siêu cau mày, ánh mắt phức tạp.
Thư ký Trương vội vàng giải thích: “Là do được người lớn trong nhà đính ước từ nhỏ, Hà Tụng Cẩn thích em gái cô ấy, cô ấy biết em gái mình và Hà Tụng Gẩn lén lút qua lại, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chắc là do cô ấy cũng không thích cậu chủ nhà họ Hà” Nghe vậy, lông mày đang cau chặt của Ôn Vĩnh Siêu mới giãn ra, ông im lặng một lát rồi cất giọng cảm thán: “Lâm Ngôn trước giờ không lo chuyện trong nhà, nay lại vì một người con gái mà tham gia vào việc của truyền thông Hoan Ngu, có thể thấy nó thực sự thích cô bé họ Tống này” Thư ký Trương gật đầu, an ủi nói: “Đúng vậy, cậu chủ cuối cùng cũng có bạn gái rồi.” Ôn Vĩnh Siêu liếc thư ký Trương một cái, thư ký Trương lập tức thu lại nụ cười, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc trước đó.
“Gòn một chuyện nữa, cô Tống này nhìn bề ngoài thì có vẻ là người ăn không ngồi rồi, nhưng thực tế lại không hề đơn giản...” Cũng không biết Ôn Vĩnh Siêu có nghe thư ký Trương nói không, ông ngắt lời, vẻ mặt lơ đễnh: “Nó đến nhà cậu của cô bé họ Tống ăn tết, cũng coi như là gặp mặt người lớn rồi, cậu nói xem, nó có dẫn cô bé họ Tống kia về gặp tôi không?” Thư ký Trương nghĩ ngợi một lát rồi mới ấp úng mở miệng: “Với tính cách của cậu chủ thì khả năng không được cao lắm.” Ôn Vĩnh Siêu lập tức lạnh mặt, trầm giọng nói: “Cũng có nghĩa là nếu như ngày nào đó nó kết hôn, nó cũng sẽ không thông báo cho người bố này?” Chuyện này cũng có khả năng lắm.
Thư ký Trương không dám nói ra lời trong lòng, chỉ đành im lặng không lên tiếng.
Ôn Vĩnh Siêu nheo mắt, đáy mắt lộ ra sự sắc sảo và mưu tính của người làm kinh doanh: “Vậy thì bắt nó trở về là được.” Thư ký Trương kinh ngạc, lập tức nói: “Không được đâu ạ!
Làm vậy sẽ chỉ khiến cậu chủ hận ông chủ hơn mà thôi.” Ôn Vĩnh Siêu im lặng không nói, lát sau mới lên tiếng: “Hận thì cứ hận, chỉ cần nó đồng ý về nhà.” Trong giọng nói của ông lộ ra chút bất lực.
Thư ký Trương biết ông có nỗi khổ riêng, cũng hiểu rõ ông đang sốt ruột, nhìn ông một lát rồi mới do dự nói: “Cô Tống kia...” Mắt Ôn Vĩnh Siêu nghiêm lại, đáp lại bằng giọng nhàn nhạt: “Cứ tùy chúng nó đi.” Lúc Tống Thiên Thị đang chọn lựa đồ dùng hàng ngày thì nhận được điện thoại của Ôn Lâm Ngôn.
“Bao giờ em về?” Cô cầm chai dầu gội cười, nói: “Nhớ em rồi à?” “Ừm” Ôn Lâm Ngôn không phủ nhận.
Tống Thiên Thị vui vẻ ra mặt: “Em đang mua đồ ở siêu thị, lát nữa em về, anh có cần em mua gì không?” Ôn Lâm Ngôn nói: “Vậy thì em mua nguyên liệu nấu ăn luôn đi.” Gô bỏ chai dầu gội đầu vào xe đẩy: “Được rồi, tối nay anh chuẩn bị làm món ngon nào vậy?” Ôn Lâm Ngôn đáp: “Em muốn ăn gì?” Cô trả lời: “Bò bít tết.” “Được, vậy em có biết chọn thịt làm bít tết không?” “Em không biết.” “Em ở siêu thị nào, gửi địa chỉ cho anh” Ôn Lâm Ngôn cầm lấy áo khoác trên sofa rồi ra ngoài.
Tống Thiên Thị đẩy xe đến khu thực phẩm: “Anh không cần đến đâu, để em nhờ nhân viên siêu thị chọn giúp.” “Không sao, anh tiện đường đến đón em” Ôn Lâm Ngôn cầm chìa khóa ra ngoài.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Tống Thiên Thị gửi định vị cho anh, sau đó đi dạo trong siêu thị để đợi Ôn Lâm Ngôn.