Chương 156 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 156 Từ nhỏ đến lớn em được rất nhiều người thích đấy T ống Thiên Thị hỏi: "Cậu mợ đi đâu cả rồi?" Tống Cạnh Hàm: "Một người đang trong nhà vệ sinh, người kia thì qua nhà hàng xóm chơi bài rồi." Một mình cậu ta ở nhà nên không bật hệ thống sưởi, chỉ đặt một cái quạt sưởi nhỏ trước mặt.


Tống Thiên Thị đi tới ngồi xuống, kéo quạt sưởi về phía mình và Ôn Lâm Ngôn, hơ bàn tay lạnh cóng.


Ba người rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đành lấy bài ra đánh, vừa chơi vừa tán gẫu qua lại.


Tống Thiên Thị hỏi Tống Cạnh Hàm: "Em quay phim thế nào rồi?" "Cũng không tệ lắm, ảnh đế Lâm rất chăm sóc em, còn nói con đường phát triển về sau của em sẽ rất bằng phẳng, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám." Sắc mặt Tống Cạnh Hàm tươi phơi phới, tràn đầy niềm vui.


Tống Thiên Thị nhíu mày: "Anh ta có nói quá rồi không?


Con đường ngôi sao của em bằng phẳng á?" "Em biết anh ấy chỉ đang cổ vũ em thôi." Thế nhưng dù vậy, cậu ta vẫn rất vui vẻ.


"Chẳng qua anh ấy có nói một câu này, đến bây giờ em vẫn không nghĩ ra." Tống Thiên Thị: "Nói gì?" "Anh ấy nói không phải ai cũng may mắn gặp được người tốt bụng như em, còn nói gì mà em rất may khi có chị." Tống Thiên Thị chỉ bản thân, thắc mắc: "Chị á?" Tống Cạnh Hàm đánh xuống một lá: "Chắc là vậy, em chỉ có một người chị chứ mấy." Con ngươi đen láy của Ôn Lâm Ngôn khẽ lóe lên, yên lặng bưng tách trà lên nhấp một ngụm.


Vẻ mặt Tống Thiên Thị mờ mịt, không hiểu lời của Lâm Thịnh là có ýgì.


Tống Cạnh Hàm hỏi tiếp: "Chị từng gặp Lâm Thịnh bao giờ chưa?" Cô trả lời: "Gặp rồi." Vào đêm đầu tiên khi họ đi quay phim ở nơi khác, Ôn Lâm Ngôn đã dẫn cô đi gặp.


"Vậy đúng rồi." Tống Cạnh Hàm bừng tỉnh.


Tống Thiên Thị: "Hả?" "Em đoán nhất định là anh ta thích chị nên mới chăm sóc em như vậy, chắc người tốt trong lời ảnh đế Lâm đang chỉ chính là bản thân anh ấy." Nói xong, cậu ta chợt nhận ra Ôn Lâm Ngôn còn đang ngồi đây thì vội vàng liếc nhìn anh.


Chỉ thấy Ôn Lâm Ngôn cúi đầu nhìn bài trên tay, sắc mặt không một gợn sóng.


Tống Cạnh Hàm ngượng ngùng cười nói: "Anh rể, anh quên mấy lời em vừa nói đi nhé, em chỉ giỡn chút thôi." Ôn Lâm Ngôn thờ ơ "ừ" một tiếng.


Vẻ mặt anh không nóng không lạnh, Tống Cạnh Hàm không nhìn ra anh có khó chịu không, trong lòng hơi thấp thỏm.


Tống Thiên Thị giơ tay húc nhẹ Ôn Lâm Ngôn: "Anh ghen à?" Ai kia không nói lời nào.


Anh biết rõ, Lâm Thịnh chăm sóc Tống Cạnh Hàm là vì nể mặt mình.


Tống Thiên Thị lại nói: "Từ nhỏ em đã được rất nhiều người thích, anh mà ăn giấm bậy bạ thì sẽ chua chết đấy." Câu "từ nhỏ em rất được yêu thích" của cô khiến Ôn Lâm Ngôn không nhịn được hơi nheo mắt.


Anh nghiêng đầu nhìn cô, đang định mở miệng thì lại nghe cô nói tiếp: "Vậy nên anh cứ nghĩ thoáng ra, sau này gặp lại chuyện như vậy sẽ thấy bình thường thôi." Với ngoại hình của Tống Thiên Thị, quả thật sẽ có rất nhiều người thích cô.


Mặc dù có thể hiểu được nhưng trong lòng Ôn Lâm Ngôn vẫn hơi không thoải mái.


Anh tự hỏi cô sẽ làm gì nếu được ai đó tỏ tình trong tương lai.


"Nếu như Lâm Thịnh thật sự thích em, tỏ tình với em thì sao?" Tống Thiên Thị bốc một quả nhỏ khô bỏ vào miệng: "Thì em từ chối thẳng chứ gì." Ôn Lâm Ngôn nhướn mày, ánh mắt sáng lấp lánh: "Vì sao?" Cô nói nhẹ tênh: "Em không muốn người đàn ông của mình bị những người phụ nữ khác theo đuổi gọi chồng, hơn nữa số lượng còn rất nhiều." Bây giờ người hâm mộ đều gọi thần tượng của mình là chồng, Ôn Lâm Ngôn cũng biết chuyện này.


Sợ cô thật sự cho rằng Lâm Thịnh thích mình, lần sau gặp mặt sẽ rất lúng túng nên anh nói: "Hai người hiểu lầm rồi." Tống Thiên Thị và Tống Cạnh Hàm đều quay sang nhìn anh.


  • Trước
  • Sau