Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
(N/1149//1702Á2 GƯƠNG MẶT CÔ ĐÚNG LÀ THIẾU AN TOÀN THẬT ặc dù Tống Thiên Thị là cô chủ nhà họ Nguyễn nhưng cô chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc rượu nào cả, vì thế lần đầu tiên gặp mặt cũng không rõ thân phận của Giang Hàn Đông, cứ tưởng anh ta cũng là luật sư như Ôn Lâm Ngôn.
'Thẳng đến hôm tình cờ chạm mặt trong bệnh viện, hai người tán gẫu với nhau, cô mới biết hóa ra Giang Hàn Đông là ông chủ của công ty Truyền thông Quang Ảnh.
Giang Hàn Đông lười biếng hỏi: “Biết rõ thế à, lẽ nào cô là fan của Đoạn Hạc?” Tống Thiên Thị lắc đầu: “Anh ta nằm trên hotsearch mấy ngày liên tục, muốn không biết cũng khó.” Nhắc tới chuyện này là Giang Hàn Đông cũng buồn phiền vô cùng, anh ta chưa từng thấy ai ngu xuẩn như Đoạn Hạc hết: “Hay mình nói chuyện khác đi, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.” Tống Thiên Thị không kết thúc chủ đề này, ngón tay trắng nõn của cô cầm lấy chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tách: “Nếu Đoạn Hạc không thể tẩy trắng, Truyền thông Quang Ảnh có thể chuyển sang nâng đỡ người khác, không cần đặt hết vốn liếng lên một mình anh ta.” Giang Hàn Đông hơi nghiêng người về phía trước, trêu ghẹo: “Đừng bảo cô muốn vào giới giải trí nên định nhờ tôi nâng đỡ nhé?” Tống Thiên Thị chớp mắt, cười đùa: “Không, không, tôi sợ bị quy tắc ngầm lắm” Đối phương bị cô chọc cười, khẽ gật đầu: “Gương mặt cô đúng là thiếu an toàn thật.” Tống Thiên Thị nhân cơ hội nói: “Tôi muốn đề cử một người với anh.” Giang Hàn Đồng liếc Tống Cạnh Hàm bên cạnh: “Cô nói cậu ta à?” Cô gật đầu: “Đúng rồi.” Anh ta dựa ra sau ghế, đưa mắt quan sát Tống Cạnh Hàm từ trên xuống dưới một vòng: “Sao tôi có cảm giác cậu này quen mắt thế nhỉ?” Kế từ khi chào hỏi với Giang Hàn Đông xong thì Tống Cạnh Hàm vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, trong lúc hai người kia nói chuyện với nhau, cậu ta đã biết “người tốt” trong lời Tống Thiên Thị là Giang Hàn Đông này đây.
Cậu ta mỉm cười đang định lên tiếng thì đối phương sực tỉnh ra: “Cậu chính là...
Gì đó...
Phó Lăng Huyền!
Cậu từng diễn vai Phó Lăng Huyền đúng không?” Ánh mắt Tống Cạnh Hàm trở nên kích động: “Đúng vậy, là tôi diễn.” Mấy năm trước cũng nhờ nhân vật Phó Lăng Huyền này mà cậu ta nhận được giải thưởng Nam phụ xuất sắc nhất.
Giang Hàn Đông bưng tách cà phê trước mặt lên, ung dung nhấp một ngụm rồi đặt xuống, nhìn sang Tống Thiên Thị: “Cô Tống, tôi còn tưởng hôm nay cô chỉ hẹn tôi uống cà phê thôi chứ.” Tống Thiên Thị đáp: “Chỉ uống cà phê thôi thì chán lắm, vừa uống vừa trò chuyện càng thú vị hơn.” Giang Hàn Đông nhếch môi: “Tán gẫu mấy việc khác thì được thôi, có điều, chuyện của Truyền thông Quang Ảnh thì không cần cô quan tâm.” Rõ ràng đối phương đang từ chối cho Tống Cạnh Hàm gia nhập Truyền thông Quang Ảnh.
Tống Cạnh Hàm cũng nghe ra ý của anh ta, trên mặt dần dần hiện lên vẻ mất mát.
“Nếu anh đã từng xem phim Cạnh Hàm diễn thì hẳn anh cũng biết kỹ thuật của em ấy không tệ, chắc chắn sau này có thể...” Tống Thiên Thị còn chưa nói hết câu đã bị Giang Hàn Đông ngất lời.
“Cô cũng không phải không biết có người đóng băng cậu ta, cho dù kỹ thuật có tốt đến đâu thì cũng là chuyện .
mấy năm trước rồi, ai biết cậu ta bây giờ như: thế nào.
Đoạn Hạc xem như có vứt đi, thì dưới trướng Truyền thông Quang Ảnh vẫn còn nhiều nghệ sĩ như vậy, tôi có thể nâng đỡ một người khác, mắc gì phải tự tìm rắc rối cho mình?” “Cạnh Hàm đắc tội Lạc Nguyên, chắc anh cũng không xa lạ gì cái tên này nhỉ?
Truyền thông Thiên Nghệ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất với Quang Ảnh, Lạc Nguyên là tổng giám đốc của Thiên Nghệ, đồng thời cũng là kẻ thù truyền kiếp.
của anh.
Anh ta muốn đóng băng em trai tôi, nếu anh đồng ý cho em ấy vào.
Quang Ảnh, sau đó nâng đỡ em ấy nổi tiếng, nhất định có thể chọc Lạc Nguyên tức chết.” Tống Thiên Thị cười khẽ: “Hay là, anh sợ Lạc Nguyên?” “Nực cười, tôi mà sợ anh ta?” Giang Hàn Đông khịt mũi khinh thường.