Chương 23 101 Cách Cua Đổ Đại Lão Hàng Xóm - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 23 ANH ĐẾN TÌM THIÊN THIÊN SAO?


ống Thiên Thị vỗ vai cậu ta an ủi: “Đừng nhụt chí, chắc chắn lần sau sẽ | được thôi.” Tống Cạnh Hàm là một nghệ sĩ, năm mười sáu tuổi đã được phát hiện và bước vào giới giải trí, sau đó ghi danh vào Học viện Điện ảnh nổi tiếng nhất thành phố A, hơn nữa còn được trúng tuyển.


Ban đầu ở trong giới diễn xuất thì cậu ta vẫn khá ổn, còn từng đạt được giải “Nam phụ xuất sắc nhất, nhưng ba năm trước lại đắc tội người ta, dẫn đến việc bị đóng băng.


Nếu là người khác thì đã đổi sang ngành khác từ lâu, nhưng nhà họ Tống lại mang trong mình dòng máu cố chấp.


"Thậm chí Tống Cạnh Hàm còn bướng bỉnh hơn, cậu ta không hề nản chí, vẫn tiếp tục cố gắng, tuyên bố phải trở nên nổi tiếng trong giới, bảo người đóng băng cậu ta cứ chống mắt lên mà xem.


Mấy năm nay cậu ta gặp khó khăn đủ đường, nếu không phải còn có Tống Thiên Thị tiếp tế cậu ta, chắc đã chết đói bảy đời rồi.


“Chị đã nói câu này nhiều lắm rồi” Tống Cạnh Hàm Ïu xìu nói.


Đây là lần đầu tiên Tống Thiên Thị thấy một Tống Cạnh Hàm suy sụp, chán chường, bất lực như vậy.


Nửa tháng trước, lúc cô nộp kịch bản cho bên sản xuất đã tiến cử Tống Cạnh Hàm với người ta, ban đầu tổng giám đốc Trần nói đồng ý rồi, nhưng vừa nghe thấy tên của cậu ta thì lập tức từ chối.


“Là vàng thì sẽ sáng, giờ em chỉ thiếu một quý nhân nữa thôi.” Tống Cạnh Hàm thở dài thườn thượt: “Em đi đâu tìm quý nhân bây giờ?” Tống Thiên Thị ôm gối dựa, tựa đầu nằm lên sofa: “Để chị giới thiệu cho em một quý nhân, còn có thể lọt vào mắt anh ấy hay không thì phải xem em thế nào rồi.” “Ai thế?” Tống Cạnh Hàm ngồi bật dậy.


“Đợi chị sắp xếp xong hết đã rồi sẽ đưa em đi gặp người ấy” Tống Thiên Thị nở nụ cười thần bí với cậu ta.


“Luật sư Ôn, sao nay anh tan làm sớm thế?” Nhậm Ý thấy Ôn Lâm Ngôn đi ra khỏi phòng làm việc, một tay cầm áo khoác, tay kia cầm túi tài liệu thì kinh ngạc hồi.


Ôn Lâm Ngôn lạnh nhạt gật đầu: “Ừm.” Anh vừa mới đi ra khỏi khu văn phòng, đám người đang thu dọn đồ chuẩn bị tan làm lập tức tụ tập bàn tán.


Ôn Lâm Ngôn là người mà lúc nào cũng tan làm muộn nhất, ngay cả khi không có việc gì cần làm thì anh cũng sẽ ở lại để đọc bản án.


Làm việc với anh bao lâu, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy anh tan làm sớm như vậy, sự khác thường này khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa tò mò.


“Luật sư Ôn tan làm sớm vậy, có khi nào là đi hẹn hò không?” “Bình thường lúc nào anh ấy cũng trưng cái mặt lạnh tanh với mọi người, có thấy cô gái nào có quan hệ thân thiết với anh ấy đâu.” “Nói không chừng là yêu đương lén lút, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra thôi.” Nhậm Ý là trợ lý của Ôn Lâm Ngôn, đã thích thầm anh từ lâu, nghe thấy mọi người phỏng đoán rằng khéo anh có bạn gái thì gương mặt sa sầm: “Các người đừng đoán mò, anh ấy không đi hẹn hò đâu, là anh ấy có việc khác thôi.” Một người trong đó hỏi: “Sao cô biết?” Nhậm Ý nói: “Vừa nãy tôi nghe thấy cậu Giang gọi điện cho anh ấy, hình như là hẹn anh ấy tan làm đi làm cái gì đó, dù sao cũng không phải như mấy người nghĩ đâu!” Lúc Ôn Lâm Ngôn đi qua một nhà hàng thì dừng xe lại, tìm một chỗ đỗ xe.


Đỗ xe xong xuôi, anh bước vào nhà hàng, gọi một phần cơm rang hải sản và cơm rang thịt cua về.


Sau khi về nhà, anh ấn chuông cửa nhà Tống Thiên Thị, mất một lúc mới có người ra mở cửa.


Người mở cửa không phải Tống Thiên Thị mà là Tống Cạnh Hàm.


Sắc mặt Ôn Lâm Ngôn hơi tối xuống.


“Là anh à, anh đến tìm Thiên Thiên sao?” Tống Cạnh Hàm vẫn còn nhớ anh, cười nói với anh xong thì quay lại gọi với vào phòng ngủ: “Thiên Thiên, có người tìm chị kìa.” Cậu ta chỉ nhỏ hơn Tống Thiên Thị một tháng, vì vậy nhiều lúc hay gọi tên cúng cơm của cô, chỉ lúc nào cần xin xỏ gì thì mới gọi cô là chị.


  • Trước
  • Sau