Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 29 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (4) Trần Khê rất quen với giọng nói này.
“Khang Minh?!” Tài xế tháo kính râm xuống nhìn cô, đôi mắt đen lóe “tia không vui” quét từ trên xuống dưới một lượt, dừng lại vài giây ở “hai quả bưởi”.
Thì ra, tài xế mới mà quản gia nói là người đàn ông này.
Trong nguyên tác cũng miêu tả phóng khoáng như vậy sao?
Khang Minh mím môi lầm lì lái xe.
Trần Khê nghĩ đến nhiệm vụ nhánh, mắt sáng rực lên, lập tức gọi Thặng Thặng: “Khang Minh làm tài xế là muốn kiếm tiền bằng con đường chính đáng, anh ta đã học được rồi, chị đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh, cho chị tiền thưởng đi.” [Chị à, anh ta chẳng những không cảm nhận được xã hội hài hòa tốt đẹp, chỉ số ác ý còn tăng lên khi nhìn thấy chị đấy.] “Chỉ số ác ý?” Chủ thần gì mà như nhà văn ba xu thường mày mò ra mấy cái tên thiếu sáng tạo vậy?
[Chỉ số ác ý càng cao thì càng dễ làm chuyện xấu, chỉ số ác ý hiện giờ của Khang Minh là 48, khi lên đến 100 hoặc thiết lập tính cách nhân vật của chị vỡ đến mức 100, chỉ cần đạt một trong hai điều kiện đó thì thế giới này sẽ thất bại] “Khi nào chị được gặp chủ thần?” Thật ra cô có một bí mật, cô có đai đen Taekwondo, trình độ chỉ cần cho đối thủ ăn một đấm thì sẽ khóc rất lâu, đã đến lúc nên đi thăm hỏi chủ thần rồi.
[Bình tĩnh nào chị ơi.] Triệt nọc nhân vật chính trong sách còn chưa đủ hay sao mà muốn đánh cả chủ thần?
Xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại.
“Ngồi yên đây.” Khang Minh nói, sau đó để lại bóng lưng ngang tàng cho Trần Khê.
Ba giây sau, người đàn ông ngạo nghễ đó quay trở lại gõ cửa sổ xe: “Đưa tôi thẻ.” Trần Khê cạn lời.
Mười phút sau, hắn ném một chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng cho cô.
Đàn ông mua quần áo cho phụ nữ là tình tiết thường thấy trong phim ngôn tình.
Nhưng lấy thẻ của phụ nữ mua quần áo cho chính họ thì quả là độc đáo.
Khang Minh siết chặt nắm đấm, vỏ bọc hiện giờ của hắn quá nghèo.
Du côn đầu đường xó chợ không có thu nhập ổn định khó mua nổi quần áo giá năm con số bán ở đây, đồ rẻ như vậy mà không mua nổi đúng là nhục nhã.
Hắn bối rối liếc nhìn cô rồi quay đầu sang chỗ khác: “Rồi sẽ có ngày tôi dùng tiền tự mình kiếm được mua đồ cho cô.” Trần Khê làm động tác tay cổ vũ: “Vậy anh cố gắng nhé” Cô nhớ tạo hình nhân vật của nữ phụ giả nai, ngoài miệng dễ thương nhưng trong lòng bắn pháo hoa ăn mừng.
Là hắn “bắt” cô thay đồ chứ không phải cô chủ động làm vỡ thiết lập tính cách nguyên chủ đâu nhé!
Cuối cùng không phải mặc đồ hở ngực nữa, tung hoa!
[Chị làm ơn tém tém lại đi.] Thặng Thặng có cảm giác bị dắt mũi.
Sao nó cứ cảm thấy như thể bị đôi nam nữ này bắt tay nhau lừa dối vậy?
“Khang Minh sống lại hay là hồn nhập xác?” Trần Khê có thể thể bằng tôn nghiêm của tác giả chuyên viết truyện với những tình tiết ngang trái lâu năm của mình rằng tài xế này tuyệt đối không phải du côn như trong nội dung mình nhận được.
Khang Minh trong nguyên tác là loại đàn ông thẳng ruột ngựa, không hề khôn khéo chút nào.
Còn tài xế kiêu ngạo chảnh chọc này khí chất giống tổng giám đốc ngang tàng, nhưng nghèo đến nỗi cà thẻ của phụ nữ để mua quần áo cho cô ấy thì đúng là quái nhân.
Thặng Thặng trầm lặng hai giây.
[Không phải sống lại, không phải hồn nhập xác.] Ô?
Trần Khê nheo mắt.
Người mang nhiệm vụ nhánh trong mình này có bí mật gì đó.
Khi đến nhà họ Phó, tài xế không thể theo cô vào sảnh tiệc.
Hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô biến mất trong ánh đèn xa hoa bóng người dập dìu.
Một bức tường ngăn cách hai thế giới.
Hắn đi theo cô đến thế giới này, muốn cho cô mặc áo cưới lộng lẫy nhưng lại gặp phải hàng rào giai cấp.
Người đàn ông siết chặt hai nắm tay, quyết phải cho Khê Khê của mình những gì tốt nhất.
Sảnh tiệc lộng lẫy linh đình, đèn thủy tinh sáng lấp lánh phản chiếu lên những gương mặt nịnh hót.
“Vận Khê” Trần Khê xoay người lại.
Nhân viên phục vụ bưng khay?
Vẻ mặt cao ngạo, chất giọng trong trẻo lạnh lùng, từ đầu tới chân toát ra khí chất độc lập cần có trong truyện nữ cường để mê hoặc tất cả giống đực.
Ơn giời, nữ chính đây rồi!
Liễu Phỉ Phi tức giận trừng mắt nhìn Vân Khê được đám người vây quanh: “Vân Khê, tôi đợi ngày này đã lâu.” Liễu Phi Phỉ không thể quên kiếp trước mình đã bị người phụ nữ độc ác này làm hại thê thảm nhường nào.
Cô ta sống lại để tiêu diệt hết những kẻ từng tổn thương mình.
Các cô chiêu vây quanh Vân Khê đều tò mò hóng hớt.
Trần Khê làm động tác mời: “Qua bên kia nói chuyện.” Họ đi đến một góc, Liễu Phí Phi cảnh giác hỏi: “Cô muốn gì?” Vân Khê không sai người đánh lén cô ta giống như kiếp trước, chẳng lẽ cô đã phát hiện bí mật sống lại của cô ta?
“Cô nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn cô, cô nên dùng thủ đoạn sáng sủa đáp lại bóng tối, dùng thủ đoạn xấu xa đáp trả thủ đoạn xấu xa thì có khác gì người từng tổn thương cô?” Đừng quên tấm lòng son!
“Cô?” Liễu Phi Phi nhận ra Vân Khê dường như thay đổi thành người khác.
[Chị!
Cảnh cáo OOC!
Nữ chính đã nghi ngờ chị!] Thặng Thặng khóc không ra nước mắt.
Nó thật sự muốn quỳ xuống cầu xin boss nhà mình đừng tìm chết.
Bảo cô làm cô nàng giả nai thụ động “ăn hành”, ai bảo cô làm cô giáo dạy đời, thần đồng khuyên răn?!
Trần Khê phớt lờ cảnh cáo, tiếp tục chân thành truyền thụ tư tưởng đúng đắn cho Liễu Phỉ Phi.
“Cô đã trưởng thành, chẳng qua IQ hơi thấp mà thôi, muốn xử tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ, hay là...” Cô cầm tay Liễu Phỉ Phỉ và vỗ nhẹ: “Cố gắng hơn nữa, chăm chỉ học tập nâng cao trí tuệ, dùng ánh sáng đè bẹp bóng tối mới là đẳng cấp cao nhất!” Kỳ thi đại học sắp diễn ra, cô định tặng cho nữ chính bộ sách đề thi đại học ba năm và bộ sách đề thi thử đại học năm năm, giúp đầu óc nữ chính thông thoáng hơn, đến lúc đó lo gì thiếu doanh thu?
Sách này ế phần lớn là vì cách giải quyết phản diện của nữ chính quá ngây ngô.
Độc giả bây giờ khôn lắm, mấy trò hành hạ như con nít của nữ chính chẳng khác nào sỉ nhục trí thông minh của họ, ai mà thèm đặt mua?
Trần Khê tận tình khuyên bảo, cô đã quá vất vả vì lượng tiêu thụ.
Liễu Phi Phi không hiểu một chữ nào: “Đủ rồi!
Vân Khê, cô có ý gì hả?!” Trần Khê thở dài.
Thấy chưa, đây là ví dụ xấu cho việc thiếu kiến thức.
Đoạn này trong nguyên tác miêu tả Liễu Phí Phỉ khiêu khích Vân Khê, tạt nước làm ướt váy cô, khiến cô bị mất mặt trước nhiều người.
Đây là tình tiết hãm hại.
Trần Khê chỉ mới đổi mẫu đề đã khiến Liễu Phi Phỉ bối rối, nếu là cô thì sẽ áp dụng hay hơn nhiều.
Cô đành trưng ra tài năng của tác giả viết truyện ngang trái cấp đại thần, lật ngược tình thế chỉ trong một giây.
Cô chộp lấy tay của Liễu Phí Phi đặt lên người mình, hét to một tiếng: Sau đó, cô lùi lại hai bước, ngã xuống đất.
Mọi người đều nhìn sang bên này.
Liễu Phi Phi ngạc nhiên hết nhìn tay mình lại nhìn người ngã dưới đất, trong lòng tự hỏi tại sao Vân Khê lại tự ngã xuống?
Trần Khê đốc hết kỹ thuật diễn ba xu của mình ra, hét lên: “Liễu Phi Phi, dù cô ghen tị với vẻ đẹp của tôi thì cũng không nên đẩy tôi như vậy chứ!” Cô đưa lưng về phía mọi người, nhìn Liễu Phi Phi với ánh nhìn khích lệ của cô giáo tâm hồn.
Nhìn thấy chưa cô gái?
Có được kịch bản của Thượng Đế cũng chưa có gì đáng để kiêu ngạo, chỉ còn cách nâng cao trí tuệ và làm nhiều để thi hơn thì mới là người cười cuối cùng!
Chăm chỉ đọc sách đi, hãy tin rằng mình sẽ làm được!
Trần Khê đưa ra lời khuyên chân thành, nhưng Liễu Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy vừa rồi là hành động lót đường cho việc hãm hại cô ta.
Hừ, đồ giả nai độc ác!
Cô ta thầm nguyền rủa.
Chiêu này của Trần Khê rất cao tay, chẳng những nhắc nhở nữ chính mà còn khôi phục thiết lập tính cách của nguyên chủ thảo mai.
[Cảnh cáo OOC đã giảm xuống rồi, chị đúng là thiên tài!] Tuyệt chiêu ăn tiền của boss: Ăn vạ y như thật!
Chỉ một chiêu vừa ăn cướp vừa la làng đã giảm mức độ cảnh cáo OOC từ 80 xuống 60.
Tuy nhiên, Thặng Thặng hơi rén khi nhìn vẻ mặt lúc bung lụa của Trần Khê, sao nó cứ cảm thấy cô lại nảy ra suy nghĩ xấu gì đó nhỉ?