Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//1785/5%) NGOẠI TRUYỆN 25: ÔM CÔ, BÁNH BAO NHỎ NGOAN NGOÃN ĐÁNG YÊU )) tường như ngay cả không khí cũng đông cứng.
Phòng hòa nhạc có tổng cộng ba cửa A, B và C.
Sinai và Alfonso đi ra từ cửa C.
Buổi biểu diễn hôm nay là một ban nhạc nổi tiếng đến từ châu Âu, có rất nhiều người tới xem, đương nhiên ở lối đi cũng rất đông người.
Một lần nữa, tổ hợp hai người Norton và Sinai lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Mặc dù giá trị nhan sắc của Alfonso cũng không thấp, còn là một nhân vật thành công nhưng đứng giữa hai người, trông anh ta cũng kém nổi bật hẳn di.
Nhất là khi ba người đứng cùng nhau.
Bức danh họa thế giới, vị trí tình tay ba.
Đúng là kịch tính.
Sinai lại cảm thấy xấu hổ đến mức chết luôn được lần nữa.
Dù sao hôm qua cô ấy bị nhét vào chỗ ngồi cho trẻ em, miễn cưỡng vẫn có thể ghitiffdnIRidiofdifilxepiteinSemiltidiEm,s960lbfiganngäiiIengidigite Nhưng hôm nay thì sao?
Nghe được câu đó, Norton chậm rãi ngước lên, ánh mắt và giọng nói đều lạnh tanh.
Hắn từ từ lặp lại một lần nữa: “Bố?” Alfonso lại thở phào nhẹ nhõm, chủ động lên tiếng: “Tiểu thư Sinai, đây là bố cô sao?” Anh ta nhìn Sinai rồi lại nhìn Norton một cái.
Màu tóc hai người đều giống nhau.
Mặc dù ngoại hình không giống nhưng giá trị nhan sắc đều rất cao, nói là bố con thì vẫn có thể hiểu được.
Nhưng năm nay Sinai cũng hai mươi bảy tuổi rồi, có phải “ông bổ” này hơi trẻ không?
Cứ coi như do chăm sóc da tốt đi nữa thì cũng đâu đến mức không có lấy một nếp nhăn như thế này?
Nhìn còn trẻ hơn cả Alfonso.
Alfonso không nói ra được trong lòng mình đang có cảm xúc thế nào.
Norton không thèm đưa mắt nhìn người khác lấy một cái.
Toàn bộ ánh mắt của hắn tập trung hết lên người Sinai, ánh mắt vô cùng hờ hững nhưng lại mang một thái độ “Nếu hôm nay cô không tìm được một cách giải thích hợp lý thì đừng hòng bỏ đi.
Sinai hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: “Là bố bảo anh đến đón em phải không, anh họ?” Lúc cô ấy thốt ra câu này, những người qua đường xung quanh không khỏi có chút thất vọng.
Hóa ra là người nhà không yên tâm nên đi đón, bọn họ còn tưởng sẽ có màn kịch hay gì chứ.
Alfonso nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cảng thêm hoang mang.
Anh họ lại đi quản chuyện của em họ ư?
Đây là thói đời gì vậy?
Norton nheo mắt.
Hắn giơ tay lên, dễ dàng ném điếu thuốc đang cầm trong tay vào thùng rác cách đó năm mét.
Sau đó hắn ngước lên, cười như có như không, chẳng rõ có cảm xúc gì: “Đúng vậy, em họ.” Norton tiến lên hai bước, giơ tay lên khoác lấy bả vai cô ấy: “Bố bảo chúng ta về nhà sớm.” Hắn tới gần như vậy khiến cô ấy ngửi thấy mùi hương cực kỳ nhạt trên người hắn.
Giống như mùi hoa nở sau cơn mưa, mang theo chút lạnh lẽo.
Pha lẫn mùi xì gà thoang thoảng.
Thần bí, lạnh lùng, khiến người ta không thể nào đoán nổi, giống y như con người hắn.
Trong một khoảnh khắc, Sinai lại sinh ra ảo giác một lần nữa.
“Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa” Cuối cùng Norton cũng nhìn về phía Alfonso, lạnh lùng nói: “Cô ấy nhất định phải về nhà trước tám giờ.” “Xin lỗi anh” Alfonso vội vàng xin lỗi: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo, lần sau sẽ không vậy nữa.” Norton không lên tiếng.
Sinai cũng không lên tiếng.
Hắn cứ ôm cô ấy như vậy, xoay người bỏ đi.
Sau khi ra khỏi khu phố thương mại, hắn mới buông tay.
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây bên ngoài không có nhiều người.
Gió đêm thổi lất phất, thổi tan cả nhiệt độ cơ thể của Sinai.
Mặc dù vô cùng lúng túng nhưng trên mặt Sinai vẫn không bộc lộ chút cảm xúc g1 Trước nay mặt cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
Cho dù có xấu hổ như thế nào, mặt cô ấy cũng không hề đỏ.
Mấy giây sau, Sinai cũng tìm lại được giọng nói: “Sao anh biết tôi ở lối ra C?” “Anh đến đón em theo lệnh bố còn gì?” Norton nghiêng đầu, mỉm cười: “Nếu còn không biết em họ ra cửa nào, về sẽ bị bố trách mắng mất.” Cuộc trò chuyện này không thể nào tiếp tục được nữa rồi.
Mặt Sinai không chút biểu cảm: “Tôi về căn cứ thí nghiệm đây.” Cô ấy vừa mới xoay người, cổ tay đã bị túm chặt.
Lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng các đầu ngón tay thì lạnh băng, Cơ thể Sinai thoáng khựng lại, cô ấy chậm rãi quay đầu: “Anh làm gì vậy?” “Vội gì chứ?” Norton hơi hất hàm: “Tối rồi, đi ăn đêm.” “Tôi không đói, buổi tối tôi vốn không ăn.” “Tôi đói.” Sinai đang định nói “Anh đói thì tự nấu cơm ăn đi”, hắn lại thờ ơ bổ sung một câu: “Đợi cô đói gần chết.” Ba mươi phút sau, hai người ngồi xuống trước một hàng thịt nướng.
Ngửi mùi thịt nướng thơm phức, Sinai nhận ra bụng cô ấy cũng đang kêu lên òng ọc.
Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi quyết định ăn hai xiên.
Đây cũng là cửa hàng thịt nướng do người nước Hoa mở.
Bàn về đồ ăn ngon, không ai sành ăn bằng người nước Hoa.
Từ sau khi được ăn mấy bữa đồ ăn bản địa cực ngon ở Đế đô và thành phố Hộ, khẩu vị của Sinai cũng trở nên kén chọn hơn nhiều.
Nhưng may là có Tập đoàn Venus ở đây, để chiều theo khẩu vị của Doanh Tử Khâm nên hầu như tám mươi phần trăm nhà hàng bên này là nhà hàng nước Hoa.
Norton dựa vào ghế: “Không giải thích một chút à, em họ?” “Hả?” Sinai hoàn hồn: “Tôi nói với anh rồi mà, tôi đi hẹn hò.” “Tôi cũng nói với cô rồi, về sớm một chút.” “Chín giờ là sớm lắm rồi.” “Tôi nghe nói an ninh bên này không tốt lắm, có sát thủ liên hoàn gì đó, rất khủng khiếp.” Norton nói không nhanh không chậm: “Chuyên chọn ra tay với các cô gái trẻ trung xinh đẹp, sau đó lột da bọn họ, biến họ thành búp bê.” Sinal: “..
Cho dù cô ấy không phải hiền giả cũng không phải cổ võ giả nhưng cô ấy vẫn biết một vài chiêu võ cơ bản.
Huấn luyện chiến đấu của thành Thế Giới không hề tầm thường.
Huống hồ trên người cô ấy còn rất nhiều vũ khí công nghệ cao.
Không nói những việc khác, chỉ riêng việc làm nổ ba tầng hầm của căn cứ thí nghiệm cũng đủ.
“Cảm ơn sự khen ngợi của anh” Sinai chống cằm: “Nhưng mấy cái anh nói đều là tình tiết trong phim” “Đúng là tôi có xem mấy bộ phim” Norton cất giọng uế oải: “Cũng được lắm, nếu cô rảnh thì có thể mời anh họ đi xem phim.” Nghe vậy, Sinai quả quyết từ chối: “Tôi không đi xem phim với anh.” Cô ấy đã quyết định phải kéo giãn khoảng cách với hắn, chỉ đối xử với hắn như một người bề trên.
Rạp chiếu phim là một trong ba thánh địa hẹn hò của nam nữ.
Cô ấy có điên mới đi cùng hắn.
“Cô nhóc” Rõ ràng Norton không ngờ tới câu trả lời này, hắn nheo cặp mắt màu xanh sẫm, nói: “Tôi chăm sóc cô lâu như vậy, cô nghe xem lời này của cô có lương tâm hay không?
Phim cũng không cho xem.” “Tôi không phải trẻ con, tôi không có lương tâm.” Hiếm có một lần Norton không nói lại được gì.
Một lúc lâu sau, hắn giơ tay, xoa tóc cô ấy như bao nhiêu lần trước kia: “Mới hơn hai mươi tuổi, cô không phải trẻ con thì là gì?” Nét mặt Sinai hơi khựng lại.
Về sau cô ấy cũng hiểu chuyện của các hiền giả.
Không so với toàn bộ cuộc đời hiền giả của hắn, chỉ nói riêng một lần chuyển kiếp này thôi, hắn cũng đủ tuổi làm ông nội của cô ấy.
Hắn thường nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu bề trên như thế này.
bề dưới.
Sinai tức giận hất tay hắn ra: “Đừng có sờ tóc tôi.” Norton cảm nhận được cảm xúc của cô ấy đang bùng nổ, cơ thể có chút sượng cứng.
“Xin lỗi” Hắn hơi trầm mặc, hạ thấp giọng: “Nhưng thật sự là nghĩ cho sự an toàn của cô.” Sinai không đáp lời.
Cô ấy không muốn để ý đến hắn.
Thịt nướng được mang lên, người phục vụ lại mang thêm hai chai đồ uống.
Một chai sữa đậu và một chai rượu hoa quả.
Sinai thò tay định lấy chai rượu thì lại bị ngăn cản một lần nữa.
Norton đặt chai sữa đậu trước mặt cô ấy: “Không được uống rượu.” “Đây là rượu hoa quả, thật ra nó là nước ngọt.” “Có chữ rượu.” Cô thực sự không có cách nào giao tiếp với tên già đầu cổ hủ này.
Sinai vẫn cố chấp giành lấy chai rượu hoa quả.
Hắn cũng chẳng phải bề trên của cô ấy thật, dựa vào đâu mà cô ấy phải nghe lời hắn?
“Hôm nay cô nóng tính quá đấy." Norton nhìn cô ấy: “Hẹn hò không vui à?” “Tính tôi vốn nóng mà.” Về mặt Sinai vô cùng bình thản: “Anh đừng có hiểu lầm Hai người yên lặng ăn hết bữa thịt xiên nướng.
Sau khi ăn xong, Norton chỉ khăn ướt trên bàn, nói: “Lau tay đi.” Sinai nhớ hôm nay mình đã nổi giận với hắn không ít lần, sau đó mới khen hắn một câu: “Sau này anh nhất định sẽ là một người bố tốt.” “Ừ, thật ra tôi cũng không ngại cô..” Norton khoanh tay trước ngực: “Gọi tôi một tiếng bố nữa.” Quả nhiên cô ấy không nên khen ngợi hắn.
“Muốn ăn khuya thì cũng ăn xong rồi đó.
Sinai đứng dậy: “Tôi đi đây, anh tự về đi” “Muộn quá rồi, tôi không biết đường đến căn cứ thí nghiệm.” Norton cất giọng hờ hững nhưng lại mang theo sự kiên quyết không cho phép người nghe phản đối: “Buổi tối không an toàn, về biệt thự rồi sáng mai hãng đi” Sinai liếc hắn một cái: “Tôi cảm thấy tôi rất an toàn.” “Ừ, thế nên có phải chủ nhà nên bảo vệ sự an toàn của người thuê nhà không?” Cuối cùng, Sinai đành phải quay về biệt thự trong thị trấn nhỏ.
Cô ấy không nói với Norton một câu nào, cứ thế đi thẳng lên phòng mình ở tầng hai.
Sau khi tắm táp qua loa, Sinai nằm sấp trên giường, mặt vùi vào trong gối.
Hôm nay là một ngày vô cùng tồi tệ.
Sáng sớm hôm sau, Sinai thức dậy đúng sáu giờ.
Sau khi ngồi dậy, người cô ấy còn chút mơ màng.
Sinai đưa tay vò tóc, hoang mang nhìn phòng ngủ.
Cô ấy có căn phòng như vậy từ bao giờ thế?
Cho đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Dậy rồi à?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hơi lành lạnh: “Rửa mặt đi rồi xuống nhà” Sinai mới chợt bừng tỉnh.
Lúc này cô ấy mới nhớ ra tối qua cô ấy đã về biệt thự trong thị trấn.
Đúng là phiền phức.
Bữa sáng rất phong phú, có bánh bao, có cháo, còn có cả mấy đĩa thức ăn.
Dường như cô ấy đã trở lại những ngày tháng năm ngoái.
Sinai cắn một miếng bánh bao nhân thịt, lặng lẽ xoa bụng mình một cái rồi thầm thở dài.
Cô ấy cảm giác cô ấy bị chiều hư mất rồi.
“Ăn nhiều một chút” Norton vừa đọc báo vừa nói: “Trong bếp còn nữa” “Tôi ăn no rồi.” Sinai đặt đũa xuống.
Một lần nữa, cô ấy rời khỏi biệt thự với tốc độ nhanh nhất.
x.* Căn cứ thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ.
Phòng làm việc của Doanh Tử Khâm nằm ở tầng bảy.
Cô đang vẽ tay lại kết cấu của một tàu mẹ vũ trụ.
Sở dĩ tàu mẹ vũ trụ khó chế tạo là vì mỗi công đoạn cần tính toán rất nhiều.
Bây giờ có một điểm vô cùng khó khăn.
Đó là nguyên liệu chế tạo tàu mẹ vũ trụ vô cùng khó kiếm.
Chỉ sử dụng quặng sắt thông thường thì e rằng khó có thể chống lại dòng chảy hỗn loạn trong vũ trụ, lỗ đen và những mối nguy hiểm khác.
Doanh Tử Khâm cũng đang nghiêm túc cân nhắc xem rốt cuộc có thể dùng nguyên liệu gì để tàu mẹ vũ trụ có thể chống lại những nguy hiểm chưa dự đoán trước được trong vũ trụ.
Bởi vì từng tới thế giới tu linh nên cô hiểu rất rõ, cho dù là một cường giả cao.
cấp của một vũ trụ khác cũng không cách nào thăm dò được cả vũ trụ.
Có tiếng gõ cửa phòng, một giọng nói hờ hững vang lên: “Lão đại.” “Về rồi à?” Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu, vẫn vẽ tiếp: “Cửa không khóa, vào đi” Lúc này Norton mới đẩy cửa bước vào.
Hắn đánh giá xung quanh, lúc nhìn thấy trong phòng bếp, phòng ngủ, phòng sách cần thiết bị gì cũng có, hắn hơi nhíu mày: “Lão đại, cô định định cư ở căn cứ thí nghiệm luôn đấy à?” “Tạm thời là vậy” Doanh Tử Khâm đặt bút xuống, vươn vai một cái: “Chưa nói đến nhiên liệu và máy móc, trước tiên phải làm được vỏ ngoài đã.” “Ừ” Đúng là Norton không hiểu những kỹ thuật này: “Nghe nói cô có con rồi à” “Phải” Doanh Tử Khâm ngước lên: “Anh đi tám tháng rồi đấy.
Nếu mấy tháng nữa mà anh còn không có tin tức gì thì tôi còn định đến giới luyện kim tìm anh đấy” “Không đến mức đó đâu” Norton nói: “Gặp chút chuyện rắc rối nhưng tôi giải quyết được rồi.” Hiền giả không phải là vạn năng.
Ngoại trừ tai họa, những người khác cũng có thể đe dọa được hiền giả.
Ví dụ như cổ võ giả có cấp bậc như Phong Tu, lại ví dụ như luyện kim thuật sư hàng đầu giới luyện kim.
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Thầy anh à?” “Ừ” Norton đáp giọng bình thản: “Giết chết Demon rồi đến giới luyện kim một chuyến, tìm một vài nguyên liệu hiếm, chắc thí nghiệm của cô sẽ dùng tới.” Hắn không nói thêm gì nữa, chuyển chủ đề: “Tôi muốn thăm hai đứa bé.” Doanh Tử Khâm nhìn đồng hồ: “Có thể chúng vừa mới rời giường, để tôi gọi điện thoại hỏi xem” Cô bấm số điện thoại của Tố Vấn, cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối.
Bình thường trẻ con tám tháng mới bắt đầu tập bò.
Nhưng Phó bánh bao mới hơn một tháng đã có thể bò trên mặt đất.
Tố Vấn sợ con bé bị va đập nên đã trải một lớp xốp mềm xuống sàn nhà.
Trong video, phó bánh bao dùng cả tay và chân bò trườn, chậm rãi bò đến bên Con bé bi ba bi bô rất vui vẻ, giơ bàn tay nhỏ mập mạp vỗ vào mặt Thiển Dữ.
Phó Thiển Dữ đang ngủ lập tức bị đánh thức.
Thằng bé ngẩng đầu, mặt không biến sắc, trông thấy gương mặt gần trong gang tấc của em gái mình.
Phó bánh bao vô tội mở to cặp mắt màu xanh lam, một tay ôm gương mặt nhỏ mềm mại trắng nõn, tay còn lại cố gắng đẩy nôi.
Đẩy mãi nôi chẳng nhúc nhích, con bé bắt đầu dùng chân đạp.
Nhưng đạp cũng không ăn thua gì.
Phó bánh bao nhỏ có chút bực bội.
Thế là con bé lao cả người tới.
Cú va chạm này suýt thì hất bay cả Phó Thiển Dữ đang nằm trong nôi ra ngoài.
Phó Thiển Dữ bị em gái hành hạ lên xuống: “...” Cậu bé nhắm hai mắt, phó mặc cho số phận.
“Trường Lạc, đừng quấy rầy anh” Tố Vấn vẫy tay gọi cô bé: “Mẹ gọi điện thoại này, lại chào hỏi mẹ đi.” Hai mắt Phó bánh bao sáng ngời, vội vàng bò đến trước điện thoại.
Con bé chỉ vào cái bụng tròn vo mềm mại của mình, tỏ ý mình đã ngoan ngoãn ăn cơm.
“Ngoan quá, đáng yêu quá” Norton nhận xét một câu: “Thằng anh giống cô, lười biếng không muốn hoạt động.” Doanh Tử Khâm chỉ ra cửa: “Anh có thể ra ngoài rồi đấy.” “Tuần sau tôi sẽ đến Đế đô thăm bọn chúng” Norton cụp mắt: “Vừa hay dạo.
này cũng rảnh rỗi.” “Anh thích trẻ con à?” “Chỉ cần là trẻ con dưới sáu tuổi, lớn hơn là không vui nữa” Giọng Norton thoáng dừng một chút rồi hắn mới bổ sung một câu: “Hơn nữa phải trông xinh đẹp, không được suy dinh dưỡng.” Như vậy mới tiện chơi trò thay trang phục.
“Đây chính là nguyên nhân anh mua quần áo cho cô tôi à?” Doanh Tử Khâm ngước nhìn lên: “Có nghĩ đến việc từ chức hiệu trưởng đại học về làm viện trưởng viện cô nhi không?” “Thôi” Norton uể oải nói: “Một hai đứa còn được, chứ đông thì tôi sợ tôi phát cáu đánh bọn chúng mất.” Hắn đứng dậy ra cửa, lấy điện thoại ra.
Trong album điện thoại còn lưu ảnh lúc Sinai bị thu nhỏ.
Norton sờ cằm, khẽ chép miệng một tiếng.
Nếu hắn nuôi một cô con gái như vậy, chắc sẽ mệt chết mất.
Nhưng mà quả thật rất đáng yêu.
Bên kia, dưới tầng hầm thứ ba.
Sinai phát hiện ra đến cả công việc cũng không thể khiến cô ấy quên đi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Cô Sinai." Charlotte cất tiếng chào rồi vui vẻ đi tới: “Chào buổi sáng, cơ thể cô không được khỏe à?” “Không phải, tôi muốn hỏi em một vấn đề.” “Cô hỏi đi” “Nếu như, tôi nói là nếu như...” Sinai ngập ngừng nói: “Nếu em gọi một người có vẻ là cùng trang lứa với em là ba, anh ta sẽ suy nghĩ thế nào?” “Nhìn có vẻ cùng trang lứa với em á?” Charlotte khẽ gãi đầu: “Thế tuổi thật của anh ta là bao nhiêu?” Sinai ngẫm nghĩ một lát: “Chắc ít cũng hơn ba trăm tuổi.” “Vậy cô không nên gọi là ba, phải gọi là ông cố tổ mới đúng.” Charlotte nói tiếp: “Cô nghĩ mà xem, một người hơn ba trăm tuổi, cô gọi là ba, chắc chắn anh ta cảm thấy cô đang định lợi dụng anh ta” Sinai im lặng.
Cô ấy cảm thấy người bị lợi dụng là cô ấy mới đúng.
Charlotte rất hoài nghi.
Nói đi nói lại, làm gì có ai già như thế?
Hơn một trăm tuổi đã xuống lỗ rồi, ba trăm tuổi thì đến mảnh xương cũng chẳng còn ấy chứ.
“Cô Sinai” Một lát sau, lại một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cô Sinai, nghe nói hôm qua cô không về căn cứ thí nghiệm mà ở bên ngoài sao?” Có tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu trắng đi tới.
“Cô tới đây làm gì?” Charlotte cảnh giác hỏi: “Annie, chẳng phải cô đi theo Sally sao?” Cô ấy vẫn luôn biết Annie đã âm thầm nói rất nhiều lời lẽ không hay về Sinai.
Chỉ có điều vẫn chưa trở mặt mà thôi.
Charlotte không có chút thiện cảm nào với Annie.
Sinai cũng ngẩng đầu, sắc mặt thản nhiên.
“Tôi muốn nhờ cô Sinai đây dạy chúng tôi cách quyến rũ hai người đàn ông cùng lúc.” Annie không để ý tới Charlotte, chỉ nhìn Sinai, mỉm cười nói: “Thành quả thí nghiệm của cô lần trước là tự cô làm thật sao?” Nụ cười bên môi cô ta càng tươi hơn: “Không phải là bán thân để đổi lấy đấy chứ?”