Chương 856 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 857 NGOẠI TRUYỆN 23: CÙNG CƯNG CHIỀU PHÓ BÁNH BAO NHỎ, CUỘC SỐNG CHUNG CỦA NORTON VÀ SINAI T ập đoàn Venus lại tổ chức tiệc đầy tháng rồi!] Bởi vì vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Doanh Tử Khâm, Phó Quâi â đã hủy bỏ chuỗi đám cưới vòng quanh thế giới đằng sau đó.


Cư dân mạng ở nhiều nơi tiếc nuối khi không thể đến được hiện trường.


Vì vậy tiệc đầy tháng lần này, Tập đoàn Venus một lần nữa gửi đi lời mời đến người dân trên toàn thế giới.


Nhà to cửa rộng, có tốn kém cũng không thành vấn đề.


Super topic bùng nổ.


JEbrror=”] [Vãi nồi, mới không gặp nhau chưa được bao lâu mà có cả công chúa nhỏ và thái tử nhỏ luôn rồi à?


Hiệu suất kiểu gì thế?] [Có vẻ như những tài liệu mà tôi đóng gói gửi đến cho Tập đoàn Venus vẫn rất hữu ích] [Tổng Giám đốc Phó đỉnh quá.] [Doanh thần xứng danh là Doanh thần, chuyện gì cũng đều thắng ở vạch xuất phát, không nói nữa, các anh chị em, tôi đi đăng ký đây!] [Có ai biết kích thước của Tổng Giám đốc Phó là bao nhiêu không?] L-] Cuộc trò chuyện nhanh chóng đi lệch hướng.


Trong nháy mắt trang web đăng ký chính thức của tiệc đầy tháng đột nhiên có hàng chục triệu người ùa vào và con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên.


Bởi vì hai bé bánh bao không phải là người lớn nên Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm cũng không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì về hai đứa.


Vì vậy, những vị khách đăng ký thành công sẽ được Tập đoàn Venus đồng loạt sắp xếp vào một số khách sạn.


Tu Vũ, Giang Nhiên và những người khác đương nhiên đều đến biệt thự của nhà họ Kỷ.


“Bố Doanh.” Cô ấy đặt quà xuống, tiến lên ôm lấy Doanh Tử Khâm: “Đã lâu không gặp.” Năm vừa rồi, bọn họ mạnh ai nấy lo, cả hai đều bận rộn với sự nghiệp.


Dưới sự lãnh đạo của Tu Vũ, công ty của nhà họ Tu ngày càng phát đạt, đội đua cũng một bước vươn lên trở thành số 1 thế giới.


“Đúng là lâu lắm rồi không gặp” Doanh Tử Khâm im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Tôi rất xin lỗi về chuyện của bố cậu.” Tu Vũ sững sờ, sau đó lắc đầu: “Cậu đã xin lỗi tôi rồi.


Hơn nữa, chuyện này liên quan gì đến cậu, tất cả đều là do kẻ ác làm, cậu không cần phải tự trách vì việc đó” Tu Thiếu Ninh biến mất lâu như thế mà chẳng có bất cứ tin tức nào.


Vốn dĩ cô ấy luôn nghĩ rằng ông ấy đã chết rồi.


Nhưng sau khi chính tai nghe thấy, Tu Vũ vẫn cảm thấy buồn bã.


Chỉ là cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bố mình lại là hiền giả chuyển thế.


Tu Vũ mỉm cười: “Tôi cảm thấy tự hào về bố mình.” Đã từng có một người như vậy, yêu cô ấy như cả sinh mệnh và âm thầm bảo vệ điŒpffinsaeoœ82z Giang Nhiên nhìn Tu Vũ đang ôm lấy Doanh Tử Khâm, mở miệng lên tiếng: “Bố Doanh, tôi..." “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” “Ôi, thật đáng thương” Xander liếc nhìn Giang Nhiên vừa chịu đả kích mạnh: “Chúng ta vẫn có chỗ giống nhau.” Giang Nhiên ngơ ngác chẳng hiểu gù: “Giống nhau ở chỗ nào?” “Lão đại trọng nữ khinh nam, cậu đừng hòng đu bám được cô ấy: Giang Nhiên: ˆ..." Giang Nhiên khiêm tốn học hỏi: “Vậy có điểm gì khác nhau?” Xander rất thẳng thắn: “Tôi có bạn gái.” Giang Nhiên: ˆ..." Vãi nồi.


Hugh cũng đã đến.


Anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng về việc Phó Quân Thâm bắt cóc Doanh Tử Khâm đi mất.


Thậm chí, ngay cả danh hiệu anh trai của anh ta cũng bị tước mất.


Anh ta hận.


“Kết thúc rồi, Tử Khâm vẫn còn có một người anh trai nữa” Ông cụ Chung hả hê trên nỗi đau của người khác: “Ngay từ đầu cháu đã không có địa vị gì rồi, Ify dồi enpiiionseofariigilMi° Doanh Thiên Luật: “...” Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, ông cụ Chung bỗng nổi điên lên: “Đối tượng của mày đâu?


Sao mày vô dụng thế hả?


Sắp ba mươi tới nơi rồi mà?


Ba mươi rồi mà đến cả đối tượng cũng chưa có, cút ngay, ông không có đứa cháu như mày: Doanh Thiên Luật vô cùng đau đầu: “Ông ơi, loại chuyện này chủ yếu còn phải tùy vào duyên số, cháu...” “Chủ yếu xem tùy duyên cái con khỉ” Ông cụ Chung ngắt lời anh ta một cách không thương tiếc: “Là do mày vô dụng, đừng nói nữa.” Doanh Thiên Luật lần nữa cạn lời: “...” Bữa tiệc rượu đã được bày biện đâu vào đó, mọi người lần lượt vào chỗ ngồi.


“Nào, mọi người ăn trứng đỏ đi” Tố Vấn vung tay lên, mỉm cười: “Tôi làm theo công thức nấu ăn của nước Hoa đấy, không biết mùi vị có ngon hay không.” Trứng đỏ hay còn gọi là “trứng đầy tháng” là món ăn không thể thiếu trong tiệc đầy tháng, mang ngụ ý chúc mừng.


“Cực kỳ ngon.” Lăng Miên Hề giơ ngón tay cái lên: “Tài nấu nướng của bác gái đỉnh thật đấy." “Ngon là được” Tố Vấn rất có cảm giác thành tựu: “Ăn nhiều vào, bác làm nhiều lắm” Một bữa ăn tràn đầy, no căng.


Tần Linh Yến sờ sờ bụng, ngẩng đầu lên: “Lão Phó đâu?


Sao không thấy cậu ta?


Chuyện quan trọng như thế này mà cậu ta không tới à?


Đại lão, không nói nữa, mau gọi cậu ta ra đây đi.” “Đang trông con ở đẳng sau đấy” Tần Linh Yến phun ra một ngụm Coca.


Chuyển sang làm người chồng nội trợ...


Toàn thời gian rồi à?


“Tần Linh Yến” Một giọng nói uế oải vang lên: “Đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy anh nói gì.” “Khụ khụ khụ!” Tần Linh Yến lập tức trở nên nghiêm túc: “Lão Phó, tôi không nói gì hết, thật đấy, tôi là fan trung thành của CP Thần Dược mà!” Phó Quân Thâm ôm hai bé bánh bao trong vòng tay, chậm rãi liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì thêm nữa.


Lăng Miên Hề háo hức muốn bế thử: “À thì, chị có thể bế được không?” “Bế đi” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đứa bên trái là Thiển Dữ, đứa bên phải là Trường Lạc.” “Bố Doanh, sẽ không sao chứ?” Tu Vũ rất lo lắng: “Nghe nói trẻ con vừa đầy tháng không nên tiếp xúc với quá nhiều người, sẽ bị nhiễm vi khuẩn đấy” “Đừng lo lắng, sức khỏe của bọn trẻ rất tốt, trong cơ thể cũng có nội kình” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Khỏe mạnh hơn mọi người nhiều, lo lắng cho.


bản thân mọi người đi” Tất cả mọi người: “...” Cũng phải.


Dù sao bọn trẻ cũng là con của hiền giả Thế Giới và hiền giả Ác Ma mà, làm sao là người bình thường được.


Cả gia đình toàn biến thái.


Kết quả Phó Thiển Dữ và Phó bánh bao nhỏ được chia sẻ cho hai nhóm.


Phó Thiển Dữ được đưa cho bên khách nam, còn Phó bánh bao nhỏ là của bên khách nữ.


Lăng Miên Hề tay nhanh mắt lẹ, giành lấy quyền được bế Phó bánh bao nhỏ đầu tiên.


So với Phó Thiển Dữ, Phó bánh bao nhỏ quả thực ồn ào hơn nhiều.


Dường như cô bé nhận ra người bế cô bé đã thay đổi nên vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra.


“Muốn nắm tay hả?” Lăng Miên Hề cũng đưa tay ra: “Được, được, được” Phó bánh bao nhỏ dùng đôi tay nhỏ bé mũm mĩm của mình để bắn tim.


Trong nháy mắt, Lăng Miên Hề dính đòn, đầu óc như muốn sụp đổ.


Một lúc lâu sau, cô ấy mới bình tĩnh lại, lắp ba lắp bắp nói: “A Doanh, cục cưng nhà em, vừa mới sinh ra đã biết cưa cẩm người khác rồi hả?” Doanh Tử Khâm đang đọc báo: “Thao tác cơ bản thôi.” “Hừm, giỏi hơn Nhiếp Diệc nhiều." Lăng Miên Hề lầm bẩm: “Chị không thèm có bạn trai nữa.” Nhiếp Diệc nghe vô cùng rõ ràng: ˆ..." “Chị bế được tám phút rồi đấy.


Tu Vũ đưa tay ra: “Đưa cho em, em cũng muốn bế” “Chị không đưa, không đưa đấy” Lăng Miên Hề bế Phó bánh bao nhỏ cứng ngắc: “Tám phút đồng hồ thì đã sao, chị có thể bế cả ngày luôn đấy” Đệt.


Bà chị này, chị ấy không thèm nói lý lẽ.


Đã bảo mọi người thay phiên nhau bế rồi cơ mà?


Tu Vũ nản lòng.


Còn về phía Phó Thiển Dữ, ngay cả Dụ Tuyết Thanh người trước giờ luôn thờ ơ với đời cũng đứng vào hàng ngũ tranh giành.


Là một cổ võ giả, thế nhưng Giang Nhiên lại trở nên tầm thường trước mặt những vị hiền giả kia.


Đừng nói đến chuyện bế, đến sờ còn chẳng đến lượt cậu ta nữa là.


Giang Nhiên cứng đờ quay đầu lại đề nghị với Tu Vũ: “Vậy thì nếu thích cậu cũng sinh một đứa đi, sau này có thể bế rồi, tôi tìm đối tượng giúp cậu nhé?


Nhưng mà cậu hung dữ như thế này, rất khó tìm được đối tượng.” “Mặc kệ chuyện của tôi đi” Tu Vũ cười khẩy một tiếng: “Tự tôi cũng có thể sinh con được.” Giang Nhiên: “???” Cậu ta hoàn toàn không hiểu nổi: “Cậu học sinh học chưa vậy?


Nhiễm sắc thể của cậu không đủ thì làm sao sinh được?” “Có bao giờ nghe nói tới kế hoạch bảo vệ giống nòi cho nền văn minh nhân loại chưa?” Tu Vũ lắc điện thoại: “Tôi chỉ cần đến bất cứ ngân hàng gen nào, chọn ra một bộ gen ưu tú là sinh được con rồi.” “Dù sao, các phương pháp y học bên thế giới bố Doanh phát triển như thế, việc mang thai cũng không gây ra bất kỳ di chứng hay phản ứng bất lợi nào cho phụ nữ.


Tôi chỉ cần con thôi, đàn ông gì đó thì quên đi, tránh xa ra giúp tôi.” Giang Nhiên sốc vô cùng.


Cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng còn có cả kỹ thuật như vậy.


Lăng Miên Hề thật sự không có ý định giao Phó bánh bao nhỏ ra.


Nhưng vừa bất cẩn một chút là đã bị Đệ Ngũ Nguyệt cướp đi mất rồi Lăng Miên Hề nghiến răng: “Đệ Ngũ Nguyệt!” Chắc chắn Đệ Ngũ Nguyệt đã tính ra được là cô ấy sẽ bị phân tâm, nên mới ra tay.


Cuối cùng cũng bế được Phó bánh bao nhỏ, đôi mắt Đệ Ngũ Nguyệt sáng ngời: “Oa, thật là đáng yêu quá!” Cô ấy cẩn thận chọc vào gương mặt Phó bánh bao nhỏ, tình mẫu tử đột ngột dâng trào: “Đáng yêu quá, đáng yêu quá trời.” Hai bàn tay nhỏ nhắn của Phó bánh bao nhỏ ôm lấy ngón trỏ của Đệ Ngũ Nguyệt, khóe mắt cong cong, đang vui vẻ thổi bong bóng.


Trái tìm của Đệ Ngũ Nguyệt mềm nhũn đến mức khiến cô ấy chỉ muốn ôm mặt: “Sao lại có một đứa bé đáng yêu như vậy chứ?” Cô ấy cũng đã từng nhìn thấy nhiều trẻ sơ sinh nhưng đây thật sự là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một đứa bé như Phó Trường Lạc.


Quả nhiên, cả hai bánh bao nhỏ đều được thừa hưởng bộ gen tuyệt vời của Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm.


Bên kia, Xander cũng đang ôm Phó Thiển Dữ, bắt đầu trêu chọc: “Nào, cười cái đi” Phó Thiển Dữ nhìn anh ta một cách lạnh lùng, không thèm để ý tới.


Cậu bé nhắm mắt lại và quay người đi, chỉa mông vào mặt Xander.


Xander bị chấn động: “Thằng bé không thích tôi phải không?” Lễ nào anh ta không được trẻ con thích ư?


Nếu như thế làm sao anh ta có thể bố quý nhờ con được?


“Không phải” Phó Quân Thâm ngước mắt lên, ung dung thong thả: “Thằng bé cũng không để ý tới tôi” Xander được an ủi phần nào.


“Để cho em” Doanh Tử Khâm nhận lấy Phó Thiển Dữ từ trong tay Xander: “Thiển Dữ quan trọng nhan sắc lắm.” Giống như để xác nhận lời nói của mình, Phó Thiển Dữ còn nằm trong bọc tã mở mắt ra và ngả vào vòng tay của cô gái.


Không giống như Phó bánh bao nhỏ, đôi mắt của thằng bé có màu xanh lam.


Phó Quân Thâm ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh khá lo lắng” Doanh Tử Khâm vừa dỗ dành Phó Thiển Dữ, vừa hỏi: “Lo lắng về điều gì?” “Lo lắng thằng bé chú trọng nhan sắc, tương lai sẽ không tìm được bạn gái.” Phó Quân Thâm chậm rãi nói: “Dù sao cũng lấy mẹ nó làm tiêu chuẩn mà.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm suy nghĩ: “Cũng có lý.” Những người khác: “...” Gia đình này chắc là không cho bọn họ sống nữa rồi.


Sau khi dỗ cho Phó Thiển Dữ ngủ, Doanh Tử Khâm giao cậu bé lại cho Phó Quân Thâm rồi tự mình đứng dậy: “Cô, Thiếu Ảnh, còn cả Tiểu Ly nữa, cháu sẽ đi đến nước G cùng với mọi người, thời gian nghỉ ngơi của cháu cũng đủ rồi, chuẩn bị dự án thực nghiệm thôi.” “Không vội đâu.” Sinai cũng chọc vào mặt Phó bánh bao nhỏ: “A Doanh, cháu nên dành nhiều thời gian với con hơn.” “Dự án do cháu đề xuất thì không thể để mọi người làm hết được” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Cuối tuần được nghỉ phép cháu sẽ về Đế đô.” Giao thông giữa nước G và Đế đô rất thuận tiện.


Cô cũng có trong tay mấy chiếc mô tô bay trên không, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.


Phó Quân Thâm thở dài một hơi: “Xem ra mấy bố con chúng ta đúng là vô cùng đáng thương, đêm nay mẹ các con sẽ lên đường đi xa rồi.” Doanh Tử Khâm dừng chân, khoanh tay, liếc anh một cái: “Cuối tuần em sẽ về.” “Ừm, trong tuần anh sẽ đi thăm em.” Doanh Tử Khâm cúi người xuống, ôm Phó Thiển Dữ và Phó Trường Lạc một lần nữa: “Đợi khi cả hai lớn lên, mẹ sẽ đưa hai con đi ngắm nhìn vũ trụ.” Nhìn ngắm xem vũ trụ thực sự huy hoàng và khổng lồ làm sao.


x.* Vài ngày sau.


Nước G.


Căn cứ thực nghiệm tàu mẹ vũ trụ.


Viện trưởng Norman biết Doanh Tử Khâm mới tới, lại còn tổ chức tiệc đầy tháng cho Phó Thiển Dữ và Phó Trường Lạc rồi mới tới.


Ông ấy vô cùng buồn bã: “Học trò, sao em không nói cho thầy biết một tiếng?


Thầy còn không kịp tham gia!” “Em có gọi thầy." Sinai chậm rãi nói: “Nhưng thầy không nghe thấy, cứ vùi đầu làm thí nghiệm mãi.” Viện trưởng Ñorman: “...” Ông ấy tủi thân.


“Thầy nói nhé học trò, có chỗ em làm không được tốt lắm” Viện trưởng Norman khịt mũi một tiếng: “Đàn em của em đã có con luôn rồi, còn tận hai đứa, tại sao đến bây giờ em vẫn độc thân hả?” Tay Sinai khựng lại, cô ấy chợt nhớ đến hộp thoại đã không có bất cứ động tĩnh nào trong suốt tám tháng.


Cô ấy cụp mắt và không nói gì.


“Nghe nói Alfonso ở tổ A đang theo đuổi em?” Viện trưởng Norman lại hỏi: “Cậu ta cũng theo đuổi em được nửa năm rồi đúng không?


Thầy thấy cậu ta cũng không tệ, em có thể thử hẹn hò.” “Đã hai mươi bảy rồi, đến thời điểm yêu đương rồi, cũng có bảo em kết hôn vội đâu.” Sinai: “Không nghe, không nghe, tên khốn đang niệm kinh.” Viện trưởng Ñorman: “...” Sinai rời văn phòng của viện trưởng Norman, nhận được một cuộc gọi.


“Xin chào, bà Charlie.” Căn cứ đã thưởng cho cô ấy một căn bất động sản sau khi giải quyết thành công một mắt xích quan trọng của tàu mẹ vũ trụ vào tháng trước.


Có điều bình thường cô ấy luôn sống ở căn cứ, chỉ có cuối tuần mới đến sống ở đó nên căn biệt thự nọ cũng vắng tanh.


Sinai dự định cho thuê lại để thu ít tiền thuê.


Vì vậy, cô ấy đã kéo người hàng xóm kiêm môi giới bất động sản là bà Charlie đến để giúp đỡ xem sao.


Đến lúc đó có thể tiết kiệm tiền mua sữa bột cho Phó Thiển Dữ và Phó Trường Lạc.


Cô ấy cũng thích trẻ con, nhưng không hề có ý định tự mình sinh.


“Tiểu thư Sinai, là thế này, không phải mấy ngày trước cô đang tìm người thuê ư?” Bà Charlie lên tiếng: “Tôi vừa tung thông tin nhà cho thuê ra thì đã có người hẹn đến tận nơi xem nhà rồi, ngay sáng ngày mai.” “Cô xem thời điểm đó có thích hợp không?” “Được.


Sinai tính toán thời gian.


“Làm phiền rồi, bà Charlie.” “Không phiền đâu.” Bà Charlie mỉm cười: “Tiểu thư Sinai, trên trấn có một vài thanh niên vừa tới, nếu cô có thời gian hãy đi tham quan nhiều hơn, một đất nước lãng mạn như nước G mà không có mối tình vắt vai thì uổng lắm” Khi cuộc gọi kết thúc, Sinai thở dài.


Cô ấy không thể không thừa nhận là bản thân đã già đi.


Bởi vì tất cả mọi người cô ấy gặp đều thúc giục cô ấy yêu đương.


Thậm chí bà Charlie còn nhiệt tình sắp đặt một buổi xem mắt giữa những người hàng xóm cùng khu cho cô ấy nữa.


Có điều cô ấy đã từ chối rồi.


Sinai bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, có lẽ cô ấy thật sự nên yêu đương.


Cô ấy quay trở lại tầng hầm thứ ba, sau đó bắt đầu làm thí nghiệm.


Charlotte mím môi, hạ giọng: “Cô Sinai, thầy Alfonso lại đến nữa rồi.” “Hả?” Sinai ngẩng đầu nhìn thấy ngoài cửa kính, một người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng gõ lên cửa.


Sau khi nhìn thấy cô ấy nhìn sang, anh ta mỉm cười với cô ấy.


Đúng là Alfonso có vẻ ngoài khôi ngô, cộng thêm việc còn có chức danh giáo sư, anh ta là người tình trong mộng của nhiều phụ nữ trong căn cứ.


Sinai nhớ lại lời của viện trưởng Norman và bà Charlie, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn đi ra ngoài.


“Cô Sinai” Alfonso cũng ngạc nhiên không ngờ cô ấy sẽ chủ động bước ra, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tối mai có buổi hòa nhạc, cô đi xem không?” Nói rồi, anh ta đưa hai tấm vé sang: “Tôi còn muốn mời cô một bữa cơm nữa.” Một lần nữa trái với dự đoán của Alfonso, lần này Sinai không từ chối mà nhận lấy vé: “Được rồi, hẹn gặp lại anh ở cửa.” Cô ấy liếc nhìn thời gian, xem xong buổi hòa nhạc cũng đã chín giờ rồi.


Không phải quá muộn.


Dù nói thế nào thì một cô gái ở ngoài một mình vẫn rất nguy hiểm.


Mặc dù có rất nhiều vũ khí trên người, nhưng cô ấy cũng không thể không đề phòng.


Charlotte nhìn Sinai đã trở lại, vô cùng mừng rỡ: “Cô Sinai, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi à?” Cô ấy đã bảo mà, một người phụ nữ xinh đẹp như thế này không thể cô độc đến cuối đời vì nghiên cứu khoa học được.


“Nghĩ thông suốt rồi.” Sinai khẽ giọng: “Thử xem sao.” Có thể trong cuộc đời này, cô ấy sẽ không bao giờ gặp người đó nữa.


Cô ấy cũng cần học cách giải phóng bản thân khỏi quá khứ.


Thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, Sinai nghĩ.


Lần đầu tiên cô ấy thích một ai đó nhưng lại kết thúc trong thất bại, cũng khá thê thảm.


Ngày hôm sau.


Sinai đến thị trấn bên cạnh căn cứ từ sáng sớm.


Biệt thự rất rộng, mấy chục người ở cũng không thành vấn đề.


Sinai ném một vài con robot hút bụi xuống.


Đây là món đồ chơi mà cô ấy làm trong thời gian rảnh rỗi.


Con robot nhỏ bắt đầu lích ka lích kích dọn dẹp căn phòng, tung tăng vui về.


Mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.


“Tới đây." Sinai khoác áo khoác lên: “Chờ chút.” Sau khi cài hết tất cả cúc áo, cô ấy mới bước đến và mở cửa ra “Vào đi, chỗ tôi không có đồ đạc gì khác cả, cũng...” Lời nói của Sinai đột nhiên im bặt.


Cô ấy sững người tại chỗ, mọi lời nói sau lưng đều bế tắc.


“Đây là anh Cliford, anh ấy mới từ nước ngoài về, không có chỗ ở nên đã đặt thuê nhà cô.” Bà Charlie mỉm cười: “Hai người cũng trạc tuổi nhau, làm quen với nhau đi.” Người đàn ông dưới bậc thềm ngẩng đầu lên.


  • Trước
  • Sau