Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 848 NGOẠI TRUYỆN 14: NHÀ HỌ LA PHÁT ĐIÊN, NGÀY THƯỜNG TRÔNG VỢ CỦA NORTON uả thật giới bói toán phong thuỷ có chuyện càng lớn tuổi thì kiến thức càng phong phú.
Nhưng đây không phải là tuyệt đối.
Năm ngoái Tư Không Thiện trùng hợp ở Đế đô, có vinh hạnh được chứng kiến trận đấu giữa Doanh Tử Khâm và đại trưởng lão nhà họ Tạ.
Đương nhiên ông cũng có thể nhìn ra Doanh Tử Khâm còn là một cổ võ giả.
Nhưng trận pháp phong thuỷ cướp đoạt vận khí người khác do đại trưởng lão nhà họ Tạ bày bố cũng chỉ có thầy bói mới có thể phá được.
Ông tự cho bản thân không bằng đại trưởng lão nhà họ Tạ, nhưng đại trưởng lão nhà họ Tạ lại bị Doanh Tử Khâm giết một cách dễ dàng như vậy.
Thế này còn ai có thể địch lại cô được?
La Hưu không phải là muốn giết ông thì chính là một tên ngốc.
Tư Không Thiện càng nghĩ càng tức.
La Hưu vô cùng kinh ngạc: “Tư Không đại sư, ngài đang nói gì vậy?
Ở đây đâu có đại sư khác đâu?” Cuối cùng Tư Không Thiện không thể nhịn thêm được nữa.
Ông bước lên, đánh một phát vào đầu La Hưu, sau đó lại véo tai ông ta, tức giân mắng: “Thấy ai chưa?
Doanh đại sư đang đứng trước mặt ông đây này, ông mù rồi à?” “Doanh đại sư chém cự xà, giết kẻ ác, sự nghiệp vĩ đại như vậy, tôi nói cho ông biết, giới bói toán nước Hoa chúng ta không có ai có thể sánh với Doanh đại sư đâu!” Nói xong Tư Không Thiện lại ngẩng đầu: “Doanh đại sư, thầy bói ở Lạc Nam không biết cô quả thật là do họ có mắt không tròng, mong cô đừng để bụng” “Không đâu” Doanh Tử Khâm một tay nhét túi, ánh mắt không gợn sóng: “Người lạ mặt mà thôi.” “Đúng vậy, sư phụ tôi không để ý đến họ đâu, họ không xứng để sư phụ tôi ra tay." Đệ Ngũ Nguyệt chống nạnh, hừ một tiếng: “Nhưng còn ông, ông Tư Không, ông bắt nạt tôi, tôi phải mách sư phụ” Tư Không Thiện: “...” Đúng là ma đầu nhỏ.
Tư Không Thiện không thiết tha gì nữa: “Vậy cô nói xem tôi nên xin lỗi cô thế nào đây?” “Nghe nói nhà Tư Không có một chiếc như ý bằng vàng ròng” Đệ Ngũ Nguyệt ngẫm nghĩ: “Đúng lúc sắp đến sinh nhật tôi rồi, ông tặng cho tôi đi” Ông ta biết ngay mà.
Tư Không Thiện vô cùng đau đớn: “Được được được, khi nào về Đế đô tôi sẽ cử người đưa đến nhà Đệ Ngũ.” Như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên ông nói: “Đúng rồi nhóc con, có người yêu chưa?
Chưa có người yêu thì cân nhắc đến thằng cháu nhà tôi nhé.” Nghe đến đây, Doanh Tử Khâm ngước mắt lên.
Ba người anh một câu tôi một câu, La Hưu ở bên cạnh lại chìm trong hoang mang và sợ hãi cực độ.
Tựa như có một chiếc búa cực lớn giáng mạnh xuống, mắt ông ta tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, tai ù lên.
Tư Không Thiện gọi Doanh Tử Khâm là gì?
Doanh đại sư?!
La Hưu chỉ cảm thấy ông trời đang giỡn với mình.
Lần này ông ta chủ động đến căn nhà ma ở châu Âu cũng là vì thám thính được 'Tư Không Thiện sẽ dẫn theo hậu bối của nhà mình đến.
Ông ta muốn xây dựng quan hệ tốt với Tư Không Thiện để dễ dàng kết giao với vị đại sư chém rắn ở Đế đô kia.
Như vậy nhà họ La sẽ đứng mãi trên đỉnh cao.
Đây là toàn bộ kế hoạch của La Hưu.
Nhưng ông ta không ngờ được kế hoạch của bản thân còn chưa bắt đầu đã chết từ trong trứng nước rồi.
Doanh Tử Khâm chính là vị đại sư kia?
Đằng sau Doanh Tử Khâm chính là vị đại sư đó?
Thế này gọi là không có bối cảnh hả?
Đầu óc La Hưu rối thành một nùi, người run lẩy bẩy.
Họ từ hôn là vì nhà Đệ Ngũ càng ngày càng suy yếu.
Nhưng ai có thể ngờ được Đệ Ngũ Nguyệt lại là đồ đệ của Doanh Tử Khâm chứ?
Chỉ trong vòng mấy giây, La Hưu cảm thấy vô cùng hối hận.
Từ hôn thì cũng đã từ hôn rồi, họ còn nhiều lần trở mặt đối đầu với Đệ Ngũ Nguyệt.
Tuy không thể coi là hận thù chồng chất nhưng cũng đã đến mức không thể qua lại với nhau tiếp.
Kết giao thêm lần nữa thế nào được?
Trong nháy mắt, chân La Hưu mềm nhữn.
Ông ta đờ đẫn nhìn cô gái, cất lời: “Đại...
Doanh đại sư, tôi...” Doanh Tử Khâm không buồn để ý đến ông ta, cô quay đầu: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta vào trong, cô mở đường đi” “Vâng.” Đệ Ngũ Nguyệt cầm la bàn lên: “Đi.” “Doanh đại sư, căn nhà ma này vô cùng nguy hiểm” Tư Không Thiện muốn ngăn cản: “Nguyệt tiểu thư còn trẻ, ngộ nhỡ...” “Không khó với Nguyệt Nguyệt.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Chúng ta đứng.
nhìn là được.” Nói đến đây, Tư Không Thiện cũng không khuyên nữa, chỉ đi vào cùng.
Căn nhà ma rất lớn, là một căn biệt thự năm tầng có thêm một khu vườn lớn.
“Doanh đại sư” Tư Không Thiện vuốt râu: “Cô xem bố cục phòng ốc ở đây có phải là nguyên nhân chính tạo ra sát khí không?” “Ừm Doanh Tử Khâm chỉ nhìn lướt một cái liền nhìn thấu tất cả: “Còn có mấy cái cây trong vườn phạm điều ky nữa, Nguyệt Nguyệt.” “Có!” “Giao cả cho cô đấy." “Không vấn đề gì” Đệ Ngũ Nguyệt tính tính: “Một tiếng.” Tiếp theo, Tư Không Thiện và những người còn lại không làm gì.
Một mình Đệ Ngũ Nguyệt xử lý tất cả.
Sau khi chứng kiến tất cả, Tư Không Thiện thở hắt ra một tiếng, vô cùng đau lòng.
Thanh niên đứng bên cạnh thấy lạ: “Chẳng phải căn nhà ma này sắp được Nguyệt tiểu thư phá giải rồi ư?
Sao ngài còn thở dài vậy?” “Chính vì sắp được cô ấy phá giải nên tôi mới thở dài” Tư Không Thiện buồn phiền: “Xem ra mấy thằng nhóc chết tiệt nhà tôi căn bản là không xứng với Nguyệt tiểu thư.” Mọi người: “..” Bố cục của căn nhà được thay đổi, cây trong vườn cũng bị chặt đi.
Sát khí không có chỗ để bám vào nên toàn bộ đều tản ra ngoài.
Vẻ mặt Tư Không Thiện trở nên nghiêm túc, hét lớn: “Mọi người giữ vững tâm thần tránh cho sát khí bám lấy!” “Rõ!” Mấy thanh niên kia cũng trở nên nghiêm túc, tụm lại với nhau.
Họ đương nhiên là rõ số sát khí này là nguyên nhân khiến cho hơn 20 người chủ trước của biệt thự qua đời.
Mà bây giờ, toàn bộ sát khí đều tản ra khiến cho chúng càng nguy hiểm hơn gấp bội.
“Đừng sợ, đừng sợ” Đệ Ngũ Nguyệt vỗ ngực: “Tôi sẽ đuổi chúng đi ngay.” Tư Không Thiện gật đầu: “Làm phiền Nguyệt tiểu thư rồi.” Nhưng do đang shock vì biết được thân phận của Doanh Tử Khâm nên La Hưu khó giữ được tâm.
Đang không có mục tiêu để tấn công cuối cùng sát khí cũng tìm được đối tượng.
“Soạt” một tiếng, tất cả đều chui vào người La Hưu.
“Rắc rắc!” Là tiếng vỡ vụn của các miếng ngọc.
Những miếng ngọc này được La Hưu đeo bên người từ nhỏ, tất cả đều nứt toác đại diện cho thấy chúng đã cản cho ông ta được mấy mạng.
La Hưu hét thảm một tiếng, hai mắt chỉ còn lòng trắng.
'Tư Không Thiện giật nảy mình, giọng nói trở nên sắc bén: “Mọi người tránh ra xa một chút, để tôi trừ sát khí trong người ông ta” Nói rồi, ông lập tức bước lên, dùng tốc độ nhanh nhất bày trận pháp phong thuỷ, xua đuổi sát khí trong người La Hưu.
“Sát khí này lợi hại thật.” Trên trán Tư Không Thiện lấm tấm mồ hôi: “Căn nhà ma này được xây vào cuối thế kỷ 19, có lịch sử trăm năm, đến tôi đối phó cũng.
thấy khó khăn” “Ồ, sát khí bám vào rồi à” Đệ Ngũ Nguyệt trừ sát khí xong thì ngồi xuống: “Đã nói rồi, không đủ thực lực thì đừng có vào.
Ông xem xem, bây giờ phải làm thế nào đây?” La Hưu không nghe thấy Đệ Ngũ Nguyệt nói gì, chỉ không ngừng hét thẩm.
Tuy ông ta giữ được mạng sống nhưng năng lực bói toán cũng thụt lùi đi không ít.
Trong gia tộc lấy thực lực làm đầu như nhà họ La, e là La Hưu không còn tư cách làm gia chủ nữa.
Lúc này Tư Không Thiện cũng biết được chuyện nhà họ La từ hôn từ những người đi theo, ông lập tức nổi giận: “Nhà họ La này vô liềm sỉ thật!” Giới bói toán rất coi trọng nhân quả và lời hứa.
Nhà họ La mặc kệ ước định, cố từ hôn, điều này khiến Tư Không Thiện thấy coi đhườmg Giờ La Hưu thành ra như thế này cũng là vì cố cắt đứt nhân quả nên mới bị phản phệ.
Chỉ có thể nói là tự làm tự chịu, đáng đời!
“Bảo đám hậu bối nhà họ La đến đón ông ta” Tư Không Thiện không có chút thiện cảm nào với La Hưu: “Sau khi trở về thì kiểm điểm bản thân đi” “Vâng thưa tiền bối Tư Không” Chàng trai bắt đầu gọi điện cho người nhà họ La.
“Doanh đại sư, Nguyệt tiểu thư, lần này may mà có hai người.” Tư Không Thiện theo Doanh Tử Khâm ra ngoài, liên tục nói lời cảm ơn: “Đợi khi về Đế đô, tôi nhất định sẽ bày tiệc mời hai người.” “Về rồi nói sau." Doanh Tử Khâm ngáp một cái, đi thêm hai bước thì đột nhiên híp mắt lại: “Yên lặng” Tư Không Thiện không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo.
Lúc này, phía trước có bóng người từ từ bước đến.
Người đó mặc trường bào của thuật sĩ màu xám, không để lộ khuôn mặt.
ĐỀ NgðilayyfHôfifữrngsEn,niiim(fiếty điềi mfiniimŒimciờđty.œ0ileng thắt lại.
Mấy phút sau, Doanh Tử Khâm mới lại nói: “Được rồi.” Lúc này, Tư Không Thiện mới dám hít thở.
Ông ta thở phào một hơi: “Doanh đại sư, người ban nấy là...?” Cảm giác mà người đó đem lại cho ông rất không tốt, trầm lặng đáng sợ, tựa như là đã chết vậy.
“Nghe đến giới luyện kim chưa?” “Từng nghe nói” Tư Không Thiện ngạc nhiên: “Chẳng lẽ người đó là...” “Là đại sư luyện kim của giới luyện kim.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Xem ra nội bộ giới luyện kim cũng xảy ra biến động rồi, nếu không họ cũng sẽ không ra ngoài.” Tư Không Thiện hiểu ra: “Doanh đại sư từng đến giới luyện kim sao?” “Từng đến hai lần” Doanh Tử Khâm hơi nghiền ngẫm một chút: “Nếu anh ta không giải quyết được thì mấy hôm nữa tôi đi xem thử.” Đệ Ngũ Nguyệt nổi hứng: “Sư phụ, sư phụ, con cũng muốn đi.” “Không được” Lần này Doanh Tử Khâm không đồng ý: “Ở đó khá là nguy hiểm” Đệ Ngũ Nguyệt thất vọng, cúi đầu: “Vâng.” “Cô không lơ là bài vở, đến lúc chơi rồi.” Doanh Tử Khâm cầm điện thoại: “Thế này đi, tôi tìm cho cô hướng dẫn viên du lịch, cô du lịch châu Âu nhé.” Đệ Ngũ Nguyệt ngẩn người: “Hả?” Doanh Tử Khâm đã gọi điện rồi, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng chuông mới có người nhấc máy.
Cô nói: “A lô, tôi đây.” Xander ngẩn người: “Lão đại?” Doanh Tử Khâm rất hiếm khi chủ động gọi điện cho anh ta, hơn nữa có lúc còn chê anh ta phiền, kéo anh ta vào danh sách đen nữa.
“Đang rảnh không có gì làm phải không?” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Qua đây đón người đi” “Được” Xander vừa mặc đồ, vừa đứng dậy: “Đón ai vậy?” “Con nợ của anh.” Xander: “...” Đệ Ngũ Nguyệt lúc này cũng nghe được: “...
Hu hu, sư phụ cũng bắt đầu bắt nạt cô ấy rồi.
Đệ Ngũ Nguyệt giấy giụa một lát, nhỏ giọng: “Sư phụ, tự con cũng có thể đi được, thực ra không cần...” “Để anh ta đi cùng.” Doanh Tử Khâm lại nói: “Sao, không muốn ư?” Xander cũng không ngờ Doanh Tử Khâm sẽ thẳng thắn nói như vậy.
Anh ta ngập ngừng: “Tôi ra ngoài rồi.” “Ừm, giao sự an toàn của cô ấy cho anh đấy.” Hoang mang, lạc lõng của giây phút ấy giống như gió thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Trái tim luôn luôn bị khuấy động.
Anh ta không thể không thừa nhận, quả thật anh ta đã rung động trước cô ấy.
Mấy hôm trở về Firenze, anh ta không thể bình tĩnh lại được.
Xander mặc quần áo, dặn dò Jobe: “Gọi máy bay đến.” Vừa đi, anh ta vừa mở điện thoại, lần đầu tiên gửi tin nhắn cho Norton.
[Anh đến giới luyện kim rồi?] [Cờ hó]: Có chuyện gì?
[Không có gì, tôi chỉ nói với anh một tiếng thôi, chắc là tôi sẽ thoát ế trước anh đấy] Bên kia không có phản ứng gì.
Xander vuốt cằm, lại gửi một tin qua.
[Anh thật sự không ghen tị sao?] Ngược lại lần này có phản ứng, đó là một dấu chấm than đỏ au.
[Bạn không còn là bạn tốt của người này.
Xin hãy kết bạn để nói chuyện.] Quả nhiên là cờ hó.
Đợi anh ta đến khoe khoang đi.
Lúc này.
Giới luyện kim.
Giống với các luyện kim thuật sư khác, Norton cũng mặc trường bào thuật sĩ, chiếc nón che khuất khuôn mặt hắn.
Chỉ có thỉnh thoảng, khi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt màu xanh lá cây sãm lạnh như lưỡi dao không hề có độ ấm.
Cả giới luyện kim âm u, nặng nề, không có trời xanh mây trắng như giới cổ võ.
Sinh tồn trong hoàn cảnh đó, tính cách các thuật sĩ luyện kim vô cùng kỳ quái.
“Norton à, hiếm khi gặp được cậu.” Một người đàn ông trung niên đi qua, cẩn thận: “Thuật luyện kim của cậu quả thật là rất mạnh.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cơ thể và dung mạo của cậu không hề thay đổi.” “Còn nhìn chúng tôi đi, cơ thể sắp đến giới hạn, sắp chết rồi” Norton không nói gì, chỉ cầm chai rượu, trầm mặc nhìn bầu trời xám xịt và đại dương xanh thẫm.
Biển cũng là một biển chết, trừ một số nguyên liệu luyện kim ra, không có bất cứ sinh vật sống nào.
Người đàn ông trung niên tự chuốc lấy xấu hổ, chỉ đành rời đi.
“Thế nào?” Một người kéo ông ta lại: “Norton không nói gì với ông sao?” “Nói gì?” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Tôi không gặp cậu ta gần 200 năm rồi, hơn nữa cũng không phải là ông không biết tính tình của cậu ta.” “Cậy mình có tài mà buông thả, cuồng vọng bất kham, ngoài thầy cậu ta và người đó ra, cậu ta không để ai vào mắt cả.” Người kia cau mày: “Cũng đúng, người thế này chỉ có cách đánh cho cậu ta tâm phục khẩu phục thì mới nhận được sự công nhận của cậu ta.” Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ: “Ông nói xem lần này cậu ta về để làm gì?
Đừng bảo tin đồn kia là thật đấy nhé?” “Ý ông là.." Người kia đột nhiên giật mình: “Cậu ta đến giết ngài Demon ư?” Demon, luyện kim thuật sư đứng đầu giới luyện kim.
Ai ai cũng bái ông làm thầy.
Nhưng cả đời này ông chỉ nhận hai học trò, một trong số đó chính là Norton.
Sau đó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thầy trò hai người mỗi người đi một.
ngả.
“E là khó đấy” Người đàn ông trung niên khẽ cười khẩy: “Chỉ là nghĩ mà thôi, được rồi, chúng ta đi, cũng đừng có cố xun xoe làm gì.” Norton lại yên lặng ngồi một lúc, sau đó hắn lười biếng giơ tay lên, lấy điện thoại ra.
Hắn mở ứng dụng trò chuyện, nhìn khung chat ngay đầu tiên, thời gian gửi tin nhắn là tháng trước trước.
Đúng là kẻ cuồng làm việc, lúc làm việc thì còn bận hơn cả hắn, cũng không biết có nhớ ăn cơm hay không nữa.
Vẻ mặt Norton lười biếng, vươn tay búng nhẹ bụi trên quần áo, mở khung chat xếp thứ hai ra.
[Lão đại, gửi tôi một ứng dụng cho điện thoại đi.] [Eiei@#gz [Có thể nhắc nhở con người thức dậy, đi ngủ, ăn cơm và những việc khác, nhưng phải có tính cưỡng chế.] [Chị đại]: Tôi khuyên anh đặt chuông báo thức đi, báo thức có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh.
[Đặt từng cái một phiền lắm, cũng không thể cưỡng chế được.] [Chị đại]: “." Mấy phút sau, Doanh Tử Khâm cũng gửi ứng dụng mới viết qua.
Ngón tay Norton ma sát trên điện thoại, thông qua phần mềm chuyển từ xa do Liên minh hacker phát minh ra, chuyển ứng dụng nhỏ này đến nước G.
Trước khi gửi, hắn không hề cảm thấy phiền phức mà còn kiên nhẫn đặt từng cái nhắc nhở một.
Bảy giờ dậy, mười hai giờ ăn cơm trưa,...
mười một giờ đi ngủ.
Norton nhìn đồng hồ, mắt hơi híp lại.
Đúng là đã mười hai giờ, có thể bắt đầu được rồi.
“Tinh tỉnh tỉnh!
Tỉnh tỉnh tỉnh!” Sinai bị chuông báo thức làm cho giật mình.
Cô ấy mở điện thoại ra, tìm một vòng thì thấy một app nằm trong tập tài liệu.
Sinai ấn gỡ.
App không hề có động tĩnh gì, chuông vẫn cứ kêu.
Sinai khẽ cau mày, vào một ứng dụng trên điện thoại để xóa app này đi nhưng không thể thành công.
Charlotte đi vào, tò mò hỏi: “Cô Sinal, làm sao vậy ạ?” “Hình như điện thoại của tôi có virus rồi” Sinai chống cằm: “Nhưng chỉ trừ không thể xóa được cái app này ra thì cũng không có vấn đề gì khác.” Charlotte học cơ khí, tuy rằng kỹ thuật máy vi tính không bằng được học viên viện máy tính nhưng cũng không kém.
VirmsgiimSilsniiziser2 “Vậy thì đổi cái điện thoại khác đi ạ.” Charlotte nói: “Hôm nay là cuối tuần, cô Sinai, cô làm việc liên tục mấy ngày rồi, nghỉ ngơi một chút, chúng ta ra ngoài dạo phố đi” Cô ấy lắc lắc điện thoại: “Em mua hai vé live house, đi thôi, đi thôi, đi cho vui” Sinai ngẫm nghĩ một lát: “Được.” App này cũng kỳ lại thật, cô ấy ngừng công việc trong tay một cái là nó lập tức không kêu nữa.
Như là đang giám sát cô ấy vậy.
Một bên khác.
Lạc Nam.
La Hưu được khiêng về nhà.
Nhà họ La chưa từng xảy ra tình huống như thế này bao giờ.
Ông La vội vàng đi qua: “Tử Thu, con xem chú con thế nào rồi đi” La Tử Thu gật đầu, sau khi chẩn đoán xong thì cau mày: “Sát khí nhập thể, khó giải quyết lắm.
Nhiều nhất là tỉnh lại thôi, thiên phú thì e rằng mất sạch rồi.” Ông La ngẩn người: “Hả?” Lúc này, La Hưu chậm rãi tỉnh lại nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ.
“Chú, chú đã xảy ra chuyện gì ở bên châu Âu, chú gặp phải ai vậy?”