Chương 831 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//1785/272 HIỀN GIẢ ĐẦU TIÊN, THẾ GIỚI!


( úc trở thành Bánh Xe Số Mệnh, lão đại đã thiếu tim rồi?” Xander nhớ lại ngày xưa: “Chẳng trách trước đây lão đại lạnh lùng, không để ý đến người khác.” Không có tim có nghĩa là không thể cảm nhận được bất cứ tình cảm nảo.


Nhưng dù là vậy, Bánh Xe Số Mệnh cũng không cực đoan như hiền giả Thẩm Phán.


“Tôi biết, tôi biết, đó là vì anh quá ngốc.” Đệ Ngũ Nguyệt gật đầu: “Anh nhìn tôi đây này, sư phụ tốt với tôi lắm.


Đúng rồi, cho nên anh định vứt vàng đi đâu?” Xander: “...” Vẫn nên để anh ta chết di.


Norton lau máu trên mặt, trong mắt lướt qua hoài nghị, lo lắng.


Hắn lạnh nhạt nói: “Lão đại cũng không rõ tim mình ở đâu” Bánh Xe Số Mệnh có thể xem mệnh được cho mọi người nhưng lại không thể xem được cho chính mình.


“Nhưng nếu A Doanh có tim, chắc chắn Thẩm Phán không phải là đối thủ của em ấy” Lăng Miên Hề ngưng mắt: “Chúng ta nghĩ thử xem rốt cuộc tỉm của A Doanh đang ở đâu.” Đây là cách duy nhất để họ có thể xoay chuyển cục diện.


“Đúng thế” Tần Linh Du gật đầu: “Sau khi khôi phục được hành động, chúng ta lập tức đi tìm.” Đệ Ngũ Nguyệt tiếp tục bày trận.


Song đột nhiên, dường như cô ấy nhớ đến điều gì đó, cơ thể như bị điện giật, rùng mình một cái.


Đệ Ngũ Nguyệt lầm bẩm: “Cũng không phải là không thể” Xander không nghe rõ, ngẩng đầu lên: “Cô nói gì vậy?” “Muốn biết tôi nói gì sao” Đệ Ngũ Nguyệt mở ra mã QR ra: “Một chữ một ngàn.” Xander: “...” Các hiền giả đã phục hồi lại sức mạnh nhờ sự giúp đỡ của trận pháp phong thủy do Đệ Ngũ Nguyệt bày.


Trong khoảng thời gian này, trận chiến giữa ba hiền giả vẫn tiếp tục diễn ra.


Tiếng gió rít gào bên tai.


Kể cả Norton cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm.


Trận chiến cấp bậc như thế này còn đáng sợ hơn cuộc Thánh chiến trước đây.


Gần như hủy thiên diệt địa.


“Bùm!” “Rắc!” 'Trên mặt đất lại xuất hiện vết nứt do thanh kiếm Thẩm Phán để lại.


Cùng lúc đó, hai bóng người rơi xuống đất.


Là Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm.


Sau khi nhìn rõ ràng hình ảnh trước mắt, Tân Linh Du biến sắc: “Không xong rồi!” Người họ ướt đẫm máu tươi, chằng chịt vết thương.


Hiền nhiên là đã bị thương nặng.


Nhưng họ vẫn đứng thẳng, che chắn trước mặt những người khác.


“Soạt...” Mà đối diện với họ, Nguyệt Phất Y cũng nhảy xuống.


Ánh mắt cô ta lạnh lùng, vô tình.


Trên người cô ta cũng có vết thương nhưng ít hơn nhiều.


“Tôi đã nói rồi, cho dù các người lấy được sức mạnh của những hiền giả khác, các người cũng không phải là đối thủ của tôi đâu.” Nguyệt Phất Y khẽ thở dốc, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Bánh Xe Số Mệnh, tôi cũng nói rồi, cô là đối thủ duy nhất mà tôi công nhận.” “Chỉ cần cô đứng về phía tôi, cùng tôi cách tân thế giới, tôi có thể tha cho họ” Thanh kiếm Thẩm Phán trong tay cô ta chĩa về phía Lăng Miễn Hề và những.


người khác.


Tuy nói vậy, nhưng Nguyệt Phất Y cũng rất buồn bực.


Cô ta không ngờ rằng Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm có thể chống đỡ được lâu như vậy.


Hai người này hoàn toàn không biết sợ chết là gì.


Dù là đến bây giờ, Nguyệt Phất Y vẫn không định dốc hết sức.


Cô ta cần thảm họa như tiểu hành tỉnh đâm vào Trái đất nhưng cũng cần chút sức lực hiền giả để bảo vệ bản thân.


Đợi thiên tai qua đi, Trái đất lại đón nhận sức sống mới.


Nhưng Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm thực sự khiến cô ta đau đầu.


Nguyệt Phất Y cũng đang nghĩ một phương án điều hoà để giữ sức.


Doanh Tử Khâm lau máu trên người, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh, bắt đầu thôi.” “Ừm” Phó Quân Thâm trông vẫn lười biếng như ngày thường: “Nghịch vị” Doanh Tử Khâm cũng nói: “Nghịch vị.” Hai người đều hời hợt nói, giống như chỉ là chuẩn bị uống chén trà chiều vậy.


“Bùm!” Trong phút chốc, sức mạnh của hai người lại tăng lên gấp bội so với trước.


Ánh mắt Nguyệt Phất Y đột nhiên thay đổi.


Lạnh lùng như cô ta cũng muốn chửi một câu: “Chết tiệt.” “Được đấy." Nguyệt Phất Y khẽ khàng nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Vì thế gian tệ hại này mà các người lại chọn cách bắt đầu nghịch vị.


Làm vậy là muốn chủ động xin chết à?” Nói đến đây, giọng nói của cô ta trầm xuống, cuối cùng cũng nổi giận.


Ban đầu, nghịch vị quả thật chỉ để giúp hiền giả tăng sức mạnh mà thôi.


Nghịch vị là để đối phó với thiên tai cực nghiêm trọng mà đến hiền giả cũng không thể ngăn chặn được.


Chàng Khờ và Tiết Chế chết cũng là vì khởi động nghịch vị để chống lại thiên tại.


Có điều cô ta dùng nghịch vị để khống chế các hiền giả khác.


Chỉ có bốn hiền giả đầu tiên mới biết cách bắt đầu nghịch vị.


Nhưng bây giờ không ngờ Doanh Tử Khâm lại có cách khởi động nghịch vị.


Không hổ là Bánh Xe Số Mệnh có năng lực tiên tri tuyệt đối.


Không thể tiếp tục như thế được nữa.


Ai biết trong lúc then chốt, Bánh Xe Số Mệnh có tìm được cách mới gì để chuyển bại thành thắng không.


“Được, rất tốt, rất tốt” Nguyệt Phất Y gật đầu: “Nếu đã vậy, tôi sẽ cho cô xem xem tôi phá huỷ thế giới mà các người muốn bảo vệ thế nào.” Cô ta không còn tấn công Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm nữa mà đổi đối tượng, cầm thanh kiếm Thẩm Phán nhắm thẳng vào các cư dân của thành Thế Giới.


“Vèo!" Lại một nhát kiếm chém xuống.


Người Doanh Tử Khâm run lên, phun ra một ngụm máu.


Nhưng cô vẫn không dừng lại mà tiếp tục chặn đường đi của Nguyệt Phất Y.


Cô dùng thân thể của mình chặn lấy thanh kiếm Thẩm Phán.


“A Doanh!” Khuôn mặt Tần Linh Du tràn ngập lo lắng: “A Doanh!” Với năng lực hiện giờ của Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm, họ hoàn toàn có thể trực tiếp rời đi.


Nhưng họ không làm vậy.


Họ dùng mạng sống của bản thân để ngăn cản Nguyệt Phất Y giày xéo mảnh đất mà họ yêu thương.


Đệ Ngũ Nguyệt cũng nhìn thấy khung cảnh này, vành mắt cô ấy đỏ ửng.


“Sư phụ bảo tôi đừng bói cho người.” Một hồi lâu sau, cô ấy cúi đầu: “Nhưng bây giờ là thời khắc nguy hiểm, dù là lệnh của sư phụ, tôi cũng phải làm trái.” Cô ấy không hề do dự, lập tức bày trận bát quái, bắt đầu tìm kiếm trái tim của Doanh Tử Khâm ở đâu.


Song, chỉ mới bắt đầu...


“Phụt...


Đệ Ngũ Nguyệt phun một ngụm máu ra ngoài.


Lục phủ ngũ tạng xoắn vào nhau khiến cô ấy đau đến chết đi sống lại.


Từ nhỏ Đệ Ngũ Nguyệt đã được cưng chiều, hai năm nay học bói toán dưới sự chăm sóc của Doanh Tử Khâm nên cô ấy chưa từng nếm trải đau đớn như thế này.


Chẳng trách hồi ấy thầy bói ở Đế đô kia chỉ bói tên của Doanh Tử Khâm thôi mà đã ngất lịm đi rồi.


Xander thấy vết máu diễm lệ kia thì biến sắc: “Tàn phế hạng ba, cô đang làm gì vậy?” “Tôi tính được” Đệ Ngũ Nguyệt mặc kệ anh ta, cô ấy cắn rách đầu ngón tay: “Tôi nhất định phải tính ra được!” Cô ấy không ngừng niệm chú, giọng nói run rẩy: “Càn là trời, khôn là đất, chấn ]à lôi, tốn là phong, khảm là thuỷ, ly là hoả, cấn là sơn, đoái là trạch.” Từng giọt, từng gọt máu chảy ròng ròng từ ngón tay cô ấy, rơi vào trận bát quái trên mặt đất.


Trông thấy mà sợ.


“Nguyệt Nguyệt, đừng tính nữa” Lăng Miên Hề nắm lấy tay Đệ Ngũ Nguyệt, sốt sắng: “Cứ tiếp tục thế này em sẽ chết đấy!” Bánh Xe Số Mệnh vốn là Thần toán thiên hạ, sao có thể có người xem vận mệnh của cô được?


“Tôi không làm thì ai làm?” Đệ Ngũ Nguyệt đẩy Lăng Miên Hề ra, cả người cô ấy đang run lên: “Cứ tiếp tục thế này, sư phụ sẽ chết, mọi người sẽ chết, tất cả chúng ta sẽ chết.” “Tàn phế hạng ba!” “Nguyệt tiểu thư!” Đệ Ngũ Nguyệt vẫn bất động.


Đột nhiên, cô ấy lại phun một ngụm máu.


Nhưng lúc này, mắt cô ấy lại sáng ngời: “Tôi tính ra rồi!” Cô lập tức kéo tay Xander, dùng máu viết toạ độ vào lòng bàn tay anh ta: “Ở đây, mau đi đi!” “Đợi đã!” Xander vội vàng đỡ tay cô ấy: “Lão đại!


Lão đại!” Đương nhiên Doanh Tử Khâm cũng đã cảm nhận được.


Cô nuốt xuống vị tanh ngọt trong miệng, nhắm mắt lại, gần từng chữ: “Đệ, Ngũ, Nguyệt” Đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Nguyệt nghe ra được sự “tức giận” trong giọng nói của Doanh Tử Khâm.


Ngược lại cô ấy lại bật cười, giọng nói vẫn mềm mại như một cô bé: “Sư phụ, người xem, trước đây con luôn nghe lời người, chỉ là làm trái lời một chút mà thôi” “Người lợi hại hơn, người cũng quan trọng nữa, còn con thì khác.


Không có con cũng chẳng làm sao cả.” “Ông nội con nói gia tộc Đệ Ngũ chúng con đời đời làm nghề thầy bói, có năng lực hơn người bình thường nhưng cũng phải gánh những trách nhiệm khác với người thường.” “Bảo vệ đất nước, thiên hạ.” Giáo điều đời đời của nhà Đệ Ngũ đều không thay đổi.


Từ nhỏ Đệ Ngũ Nguyệt đã lớn lên trong những lời dạy này.


Hồi còn nhỏ, cô ấy không thể hiểu được, chỉ coi đây là thứ phải học thuộc lòng mà thôi.


Bây giờ cô ấy hiểu rồi.


Những giáo điều trong mắt cô ãy chỉ là mấy câu nói viết trong sử sách nhà Đệ Ngũ.


Nhưng nó lại là cả một đời ngắn ngủi mà oanh liệt của các vị tiền bối đi trước.


Cô ấy họ Đệ Ngũ, đương nhiên là phải tiếp bước sứ mệnh của nhà Đệ Ngũ.


“Sư phụ, người hao tốn căn nguyên của mình để cứu con một mạng, thay đổi mệnh cách của con.


Không có người, con đã chết từ lâu rồi.” Đệ Ngũ Nguyệt ho một tiếng rồi nói tiếp: “Con làm chút việc giúp người vốn là điều nên làm.” “Sư phụ, người xem, con thật sự là thần côn lợi hại nhất, con làm được rồi.” Cô ấy không còn là con sâu lười, chỉ biết chơi bời lêu lỗng nữa.


Lúc này, cô ấy đã hiểu được ý nghĩa của việc làm thầy bói rồi.


Cô ấy rất vui.


Khi nói những lời này, khuôn mặt Đệ Ngũ Nguyệt nhanh chóng già đi, mái tóc đen cũng chuyển bạc vì tuổi thọ giảm đi nhanh chóng.


Đây là phản phệ nghiêm trọng nhất do việc xem bói mang lại.


Ngay cả người có y thuật mạnh như Doanh Tử Khâm cũng không thể nghịch chuyển được.


Trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có Đệ Ngũ Nguyệt thực sự mới chỉ mười tám tuổi.


Cô ấy còn trẻ còn nhỏ tuổi như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm mà người thường không thể tưởng tượng được.


Đệ Ngũ Nguyệt khấu đầu lạy ba cái từ xa.


Đây là lễ bái sư hồi ấy chưa hoàn thành.


Giọng cô ấy trịnh trọng nhưng không tiếc nuối.


“Đồ đệ bái tạ sư tôn.” Cô ấy nguyện hy sinh cho thế giới này.


Thế giới tựa như dừng lại tại giây phút này, gió cũng ngừng thổi.


Xander nhìn cánh tay buông thõng của cô ấy, cả người ngẩn ngơ.


Trong ấn tượng của anh ta, cô gái 18 tuổi này rất keo kiệt và cũng rất lém lỉnh.


IHamichrlucproirhonliroidaolcontcorchutiphreniphrrri Nhưng anh ta không ngờ Đệ Ngũ Nguyệt rõ ràng biết sẽ bị phản phệ mà vẫn quả quyết như vậy.


Cô ấy mới 18 tuổi, còn trẻ như thế, sao đã nghĩ đến chuyện hy sinh vậy?


Doanh Tử Khâm siết chặt tay, đôi mắt cô ấy dần dần đỏ bừng: “Tôi đã nói là đừng bói cho tôi rồi mà!” “Còn thời gian để quản người khác nữa sao?” Nguyệt Phất Y liếc Đệ Ngũ Nguyệt đã ngất lịm đi một cái, thờ ơ nói: “Ai cũng nghĩ vĩ đại thật, nhưng sau.


khi nhân loại diệt vong, ai sẽ nhớ tới các người?” Doanh Tử Khâm chậm rãi lau vết máu tươi trên môi: “Nhân loại sẽ không bị diệt vong, cô sẽ không thắng được đâu.” Dù cô có chết, cô cũng sẽ không để hiền giả Thẩm Phán thành công.


“Vậy thì cứ thử mà xem.” Nguyệt Phất Y lạnh lùng nói: “Không nghịch vị còn đỡ, nghịch vị rồi tôi có thể giết chết các người luôn!” Trên trời, trận chiến lại tiếp tục.


Dưới mặt đất thì không khí lâm vào trầm mặc.


“Mau lên, cộng sinh” Xander đột nhiên tỉnh táo, không kịp đau buồn mà nắm chặt tay Lăng Miên Hề: “Chia tuổi thọ của tôi cho cô ấy!” Lăng Miên Hề nắm lấy tay của Đệ Ngũ Nguyệt: “Chỉ có thể làm vậy thôi.” Không ai được rời đi.


Họ không thể có bất cứ thiệt hại về người nào nữa.


Sau khi cộng sinh, tuy Đệ Ngũ Nguyệt vẫn còn hôn mê nhưng cơ thể đã bắt đầu ổn định.


Hô hấp cô ấy rất mỏng, tóc và khuôn mặt cũng trẻ trở lại.


Mọi người đều thở phào một hơi.


May mà họ có hiền giả Người Tình ở đây cứu được người vào lúc then chốt nhất.


“Cũng may." Lăng Miên Hề lau mồ hôi trên trán: “Cộng sinh của hai người cũng không khó lắm” Cô ấy cũng từng buộc dây cho Dụ Tuyết Thanh và Tần Linh Du.


Hai người càng ăn ý thì cộng sinh càng dễ.


Xander cũng rất rõ điểm này.


“Tôi và cô ấy?” Anh ta kinh ngạc: “Không thể nào, cô xem cô ấy chỉ muốn lừa tiền tôi, làm gì có ăn ý gì với tôi?” Lăng Miên Hề ngẫm nghĩ trong chốc lát: “Có lẽ do hai người đều yêu tiền như nhau?” “Lợi cho cô rồi, tàn phế hạng ba” Xander ngừng lại, quay đầu: “Sau này không được lừa vàng của tôi nữa đâu đấy.” Một khi cộng sinh, hai người sẽ bị trói buộc với nhau cả đời.


Anh ta phải chở vàng đến một nơi an toàn mới được.


“Tim của A Doanh ở viện Hiền giả?” Tần Linh Du vịn vào cây, gian nan đứng dậy: “Mau lên, chúng ta mau đi tìm thôi.” Họ ở viện Hiền giả lâu như vậy rồi mà không phát hiện ra thứ gì.


“Mọi người đi” Xander bế Đệ Ngũ Nguyệt lên: “Tôi đưa cô ấy đến một nơi an toàn.


Sau đó chia nhau rời đi.


Còn bên này, trận chiến lại tạm ngừng một lát, vẫn khó phân thắng thua như cũ.


“Doanh tiểu thư” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong lên: “Thương lượng với em một việc được không?” Ánh mắt anh dịu dàng mang theo tình ý sâu đậm và nụ cười mềm mại.


Chẳng bao lâu sau, cô có thể chết vì ánh mắt này.


“Sao vậy Phó Quân Thâm?” Doanh Tử Khâm nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh: “Còn muốn làm thêm lần nữa?


Anh cảm thấy lần này anh có thể làm được trước mặt em sao?” “Không được." Phó Quân Thâm thấp giọng cười một tiếng, vẻ mặt uể oải: “Thế nên anh mới thương lượng với em.” “Thương lượng không thành công, đừng mơ nữa.” Sau khi nhìn thấy Đệ Ngũ Nguyệt an toàn, trái tim đang treo ngược lên của cô cũng thả lỏng xuống.


Cô gái ngốc này.


“Bạn nhỏ, nghe lời đi” Phó Quân Thâm ôm cô, thấp giọng: “Người lớn sắp đánh nhau rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi đi” Anh vẫn giống ngày trước, rất kiên nhẫn mà dỗ dành cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.


Trong 22 vị hiền giả, sức chiến đấu của hiền giả Ác Ma là mạnh nhất, thực lực tổng hợp cũng chỉ dưới bốn hiền giả đầu tiên thôi.


Mà đời này, sức mạnh Phó Quân Thâm bộc phát thậm chí còn vượt qua bốn hiền giả đầu tiên.


Nhưng tuyệt đối không mạnh bằng hiền giả Thẩm Phán đã cướp đi sức mạnh của hiền giả Tử Thần.


Sở dĩ Thẩm Phán giết Tử Thần cũng là vì năng lực đặc thù của y đối lập với cô ta.


Kết hợp hai năng lực đối lập với nhau, Thẩm Phán mạnh đến mức không có đối thủ.


“Xin lỗi” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Em không nghe thấy gì cả.” “Em như vậy thì anh phải làm sao?” Phó Quân Thâm rất bất lực: “Nghe lời một lần, được không?” Anh đột nhiên cúi đầu, hôn mạnh vào đôi môi cô.


Máu tươi lăn dài bên khóe miệng, nhưng anh vẫn cười: “Yểu Yểu, anh yêu em.” Anh mở mắt, tựa như muốn nhìn cô một lần cuối, trong mắt phản chiếu toàn iiltrihenihofgô, “Em là người anh yêu nhất trên thế gian này.” Phó Quân Thâm thấp giọng: “Em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.” Vì sau này, anh không thể trở lại được nữa.


Hiền giả Ác Ma, năng lực đặc biệt là hồi quang phản chiếu.


Dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sức mạnh cường đại hơn.


Trước đây anh chưa từng dùng năng lực đặc biệt này, bởi vì không cần thiết.


Lần này nên sử dụng rồi.


“Người nên nghe lời là anh” Doanh Tử Khâm nắm lấy vai anh, đột nhiên sử dụng điểm huyệt trong cổ võ, phong lại huyệt vị của anh: “Đã nói rồi, có nghĩ cũng đừng nghĩ” Người Phó Quân Thâm lập tức căng chặt, ánh mắt thay đổi: “Yểu Yếu?” “Một mình đấu lại tôi?” Nguyệt Phất Y nhổ một ngụm máu ra: “Bánh Xe Số Mệnh, cô không phải đối thủ của tôi đâu.” Ngón tay Doanh Tử Khâm cong lại: “Vậy cứ thử mà xem.” Nguyệt Phất Y lạnh nhạt nói: “Không biết tự lượng sức mình.” Cô ta giơ tay lên, thanh kiếm Thẩm Phán nặng nề chém xuống!


“Phập!” Trên lưng cô gái xuất hiện vết thương sâu đến tận xương.


Nhưng cô vẫn không dừng lại.


“Tôi có thể mở được con đường nối giữa hai vũ trụ, chẳng lẽ lại không giết nổi cô?” Doanh Tử Khâm chậm rãi đi qua: “Cô là cái thá gì?” Chẳng qua cũng chỉ là một sinh mạng mà thôi.


Đáng.


Ánh mắt Phó Quân Thâm triệt để thay đổi, gọi cả họ lẫn tên cô: “Doanh Tử Khâm!” Giây phút này, anh tựa như quay về mấy chục thế kỷ trước.


Cô chỉ còn lại hơi thở cuối cùng nhưng vẫn nắm tay anh, nói...


Nhưng tôi chỉ muốn anh sống thôi.


Lòng bàn tay Phó Quân Thâm ướt đẫm máu, cổ họng anh cuộn lên cuộn xuống, khó khăn nói: “Yểu Yếu, đừng vậy mà, được không?” “Sẽ ổn thôi” Doanh Tử Khâm cười nhẹ: “Ngài D, mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh có thể ngẩng đầu nhìn, em ở trước mắt anh.” Mây là em, gió là em.


Sao trời là em, trăng sáng là em.


Em vẫn luôn ở đây.


Đợi khi mọi người tỉnh dậy, bầu trời vẫn xanh như vậy.


Mặt trời vẫn mọc, ngày rồi qua ngày.


Bên này.


Tần Linh Du, Dụ Tuyết Thanh và Norton nhanh chóng lên viện Hiền giả, đi thẳng lên tầng 22 theo tọa độ mà Đệ Ngũ Nguyệt đã cho.


Đây cũng là tầng của hiền giả Thế Giới.


Họ từng lên tầng này rồi, không có chỗ nào đặc biệt cả.


Chưa có ai gặp hiền giả Thế Giới.


Nguyệt Phất Y nói hiền giả Thế Giới không tồn tại.


“Ở đây” Norton ngồi xuống, ấn vào một miếng gạch.


“Bùm!” Mặt đất nứt toác ra.


Ánh sáng lóe lên.


Tần Linh Du nhìn vào.


Đó là một tia sáng rất nhỏ.


Cô ấy không hề do dự mà lập tức vươn tay ra lấy nó lên.


Ngay lúc tia sáng này được lấy ra....


“Oành!” Một tiếng vang cực lớn vang vọng khắp viện Hiền giả.


Tòa kiến trúc không biết bao nhiêu thế kỷ vẫn luôn lơ lửng trên trời như mất đi lực chống đỡ, triệt để nghiêng đổ.


Lăng Miên Hề kinh ngạc: “Đây...


tìm của A Doanh chính là sức mạnh chống đỡ viện Hiền giả ư?” Nguyệt Phất Y cũng giật mình.


Cô ta quay đầu, nhìn đám người Tần Linh Du: “Các ngươi phiền phức thật.” “Là nó, nhất định là nó.” Tân Linh Du nắm chặt tia sáng, hô lớn: “A Doanh, bắt lấy!” Nguyệt Phất Y giơ tay lên, truyền đạt mệnh lệnh: “Tử vong!” “Ầm!” “Tiểu Du.” Dụ Tuyết Thanh kịp thời ôm lấy cô ấy, nhanh chóng rời khỏi lĩnh vực Thẩm Phán.


Nhìn cây cỏ đồng loạt khô héo, Tần Linh Du hít một hơi: “Mạnh quá.” Chẳng trách hiền giả Thẩm Phán lại chiếm lấy năng lực của Tử Thần.


Sống lại và tử vong đều nằm trong bàn tay, còn ai có thể ngăn cản được?


Mắt Doanh Tử Khâm lạnh đi, giơ tay bắt lấy tia sáng đó.


Ánh sáng nhanh chóng biến mất.


Cũng trong giây phút này, toàn bộ ký ức và sức mạnh của Doanh Tử Khâm đã trở về!


“Đã nói rồi, tôi không chỉ là Thẩm Phán, tôi còn là Tử Thần.” Nguyệt Phất Y tiếp tục giơ tay lên: “Tôi không giết được Bánh Xe Số Mệnh nhưng giết các người thì thừa sức.” Nhưng nhát kiếm này của cô ta không đả thương được Lăng Miên Hề và mọi người được nửa phần.


Tựa như bị sức mạnh vô hình khống chế, cô ta không thể không tiến lên nửa bước.


Ánh mắt Nguyệt Phất Y khẽ đổi, cô ta mạnh mẽ thu kiếm lại.


“Đúng thế” Ngón tay Doanh Tử Khâm nắm chặt, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện rất nhiều hình ảnh.


Xa xưa, lâu đời.


Ký ức chỉ thuộc về mình cô.


Cô gái hơi ngẩng lên, nhẹ giọng: “Tôi cũng không chỉ là Bánh Xe Số Mệnh." Nghe thấy câu này, Nguyệt Phất Y quay đầu, cười lạnh: “Cô nói gì?” Không phải là Bánh Xe Số Mệnh thì có thể là ai?


Song, cô ta vừa quay người lại liền cảm thấy có sức nặng như sấm vang chớp giật ép xuống.


“Phập!” Nguyệt Phất Y kịp thời cắm thanh kiếm Thẩm Phán xuống đất mới ngăn được chính mình không quỳ xuống trước mặt Doanh Tử Khâm.


Nhưng dù là vậy, đôi chân cô ta cũng đã khuyu xuống.


Và run lẩy bẩy.


Đây là áp chế tuyệt đối!


Bao gồm cả bốn hiền giả đầu tiên, cũng không thể chống lại được.


Nguyệt Phất Y ngẩng phắt đầu dậy, không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Doanh Tử Khâm.


Chỉ là nghịch vị mà thôi, sức mạnh cũng tuyệt đối không thể vượt qua cô ta mới phải.


Trước đó cô ta còn lo Phó Quân Thâm sử dụng năng lực đặc biệt, kéo cô ta chết.


chùm.


Nhưng rốt cuộc bây giờ là thế nào?!


“Rẹt.” Ngay trong thời khắc ấy, ánh mặt trời phá tan bầu trời tối đen, quét sạch tất cả khói mù.


Ánh hào quang ấy vô cùng chói mắt, khiến người ta không thể mở mắt nổi.


Cô gái đứng trong ánh nắng vàng nhạt, thần thánh, tao nhã, không thể xâm phạm.


Hiền giả đứng đầu 22 hiền giả...


Thế Giới!


  • Trước
  • Sau